Chương 46: Giấc mơ 3

"Khó nói." Nếu như giấc mơ này là do người khác mơ, chắc chắn Hứa Đông Chí sẽ nói đây chỉ là một giấc mơ, nhưng do cô mơ, thật sự khó nói: "Chị hy vọng đây là một giấc mơ sao?"

"Không hy vọng." Hứa Tân Nguyệt nói: "Tôi không hy vọng đội trưởng Diệp đau lòng vì cái chết của tôi, nhưng điều này hiển nhiên là không thể. Cho nên, ít nhất là khi anh ấy đau lòng, tôi hy vọng mình có thể ở bên cạnh anh ấy, cho dù không thể làm gì."

"Tôi cảm thấy đây không phải là một giấc mơ, linh hồn của chị thật sự đã trở về bên cạnh đội trưởng Diệp, khi anh ấy đau lòng, chị đã ở bên cạnh anh ấy, chị cũng không phải là không thể làm gì, chị đã để lại cho anh ấy một mầm cây nhỏ, một niềm hy vọng." Hứa Đông Chí vô cùng nghiêm túc nói.

Nghe xong, Hứa Tân Nguyệt mỉm cười, như thể vui mừng, lại như thể đã buông bỏ.

Leo núi là một công việc tốn sức, đặc biệt là đối với người có thể chất yếu ớt, vừa mới vào núi không lâu, thể lực của Hứa Đông Chí đã có dấu hiệu cạn kiệt.

Sau khi phát hiện cậu ta sắp kiệt sức, Hứa Tân Nguyệt lập tức dùng dị năng tiếp thêm cho cậu ta.

Theo dị năng mang theo hiệu quả trị liệu của cô rơi xuống, Hứa Đông Chí vốn dĩ đã thở hổn hển bỗng chốc như được tiêm máu gà, tinh thần phấn chấn chưa từng có.

"Chị làm gì với tôi vậy?" Hứa Đông Chí nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Hứa Tân Nguyệt hỏi.

"Dùng dị năng tiếp thêm cho cậu một mạng." Hứa Tân Nguyệt nói: "Tôi cảm thấy cậu sắp chết rồi."

"Trị liệu sao?" Hứa Đông Chí nhớ cô từng nói, dị năng của cô còn có thể trị liệu.

"Đúng vậy." Hứa Tân Nguyệt nói.

"Vậy có phải là tôi đã khỏe rồi không?" Cậu ta cảm thấy cơ thể mình lúc này rất khỏe.

"Chưa." Hứa Tân Nguyệt lắc đầu: "Cơ thể của cậu giống như... đồng hồ cát, cậu biết đồng hồ cát chứ?"

"Biết." Hứa Đông Chí nói.

"Nếu như ví cơ thể của cậu là đồng hồ cát, vậy thì sinh mệnh lực của cậu giống như cát trong đồng hồ cát, đang dần dần trôi đi, dị năng của tôi chỉ có thể giúp cậu bổ sung lại sinh mệnh lực đã mất, không thể giúp cậu bù đắp lại lỗ hổng khiến cho sinh mệnh lực của cậu bị mất đi." Hứa Tân Nguyệt giải thích.

"Tại sao sinh mệnh lực của tôi lại mất đi?" Hứa Đông Chí nhíu mày hỏi.

Cậu ta vẫn luôn cho rằng cơ thể mình chỉ là bị suy nhược, chỉ cần bồi bổ một thời gian là có thể khỏe lại, bác sĩ khám bệnh cho cậu ta cũng nói như vậy, nhưng nghe cô nói, cơ thể cậu ta giống như bị thủng một lỗ hổng, có thể cạn kiệt sinh mệnh lực bất cứ lúc nào.

"Không biết." Tuy rằng dị năng của Hứa Tân Nguyệt cũng có thể trị liệu, nhưng dù sao cũng không phải là dị năng hệ trị liệu, thứ cô am hiểu cũng không phải là trị liệu, chỉ có thể nói cho cậu ta biết những gì mình nhìn thấy, không thể giúp cậu ta phân tích nguyên nhân gây bệnh: "Tình huống của cậu có chút giống với một người mà tôi quen biết."

"Ai vậy?" Hứa Đông Chí hỏi.

"Tôi không biết tên thật của anh ta, chỉ biết biệt danh của anh ta là Hắc Bạch, Hắc Bạch Lang Quân, một dị năng giả song hệ đồng thời sở hữu hai dị năng ánh sáng và bóng tối."

"Bởi vì hai dị năng này tương sinh tương khắc, rất khó cùng tồn tại trong một cơ thể, cơ thể của anh ta cũng giống như đồng hồ cát, nhưng mà, anh ta có thể tự mình kéo dài mạng sống, thuộc kiểu người không chết được, nhưng cũng không sống tốt được, cho nên, tâm lý có chút vặn vẹo, giống như kẻ biếи ŧɦái vậy."