Hứa Đông Chí: "..."
Cái tát vào mặt đến quá bất ngờ.
"Bây giờ cũng không phải là không thể, nhưng được không bõ mất. Em nghĩ chị chắc sẽ không vì nhất thời sung sướиɠ mà đi gây ra những rắc rối không cần thiết chứ!"
Nếu như là ở mạt thế, Hứa Tân Nguyệt có lẽ sẽ làm như vậy, ở đây, cô chỉ có thể nhịn, nói thật là rất ấm ức, nhưng vì Lục Bạch và thịt, cô cảm thấy mình có thể nhịn.
Ít nhất là bây giờ cô vẫn còn có thể nhịn.
"Tôi lên núi săn bắn đây." Ừm, không được đánh người, vậy thì cô đi săn bắn.
"Tôi đi cùng chị." Hứa Đông Chí nói.
"Cậu đi cùng tôi, không phải là đi săn bắn, mà đi gây trở ngại." Với cái cơ thể yếu ớt này của cậu ta, không phải là cô coi thường cậu ta... Được rồi, cô chính là coi thường cậu ta, cái cơ thể này của cậu ta đừng nói là đi săn bắn, lên núi e là cũng khó khăn.
"Tôi đi cùng chị lên núi, tìm một chỗ an toàn ngồi, chị tự đi săn bắn, không cần quản tôi." Hứa Đông Chí biết mình mấy cân mấy lượng, không tự cao tự đại.
Hứa Tân Nguyệt không biết mức độ nguy hiểm của ngọn núi ở đây, có chút do dự, nhưng nghĩ đến nơi này một là không có động thực vật biến dị, hai là không có zombie, có Gà Rán bảo vệ hẳn là không có vấn đề gì, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi cô đồng ý, Hứa Đông Chí liền đi đến phòng chứa đồ lấy một cái giỏ tre, đưa cho cô đeo, nói tuy rằng đại đội không cấm người trong đội lên núi săn bắn, nhưng nghiêm khắc mà nói thì thú rừng thuộc về của chung, nếu như quá phô trương, rất có thể sẽ bị sung công, tốt nhất là bỏ vào trong giỏ tre, sau đó dùng một ít thứ không dễ thấy để che lại.
Đạo lý "tài không lộ liễu", Hứa Tân Nguyệt vẫn hiểu.
Cho nên, cô rất phối hợp đeo cái giỏ tre mà cậu ta đưa lên, sau đó xách cậu ta ra ngoài cửa sổ.
Hứa Đông Chí, người không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào đã bị cô xách ra ngoài cửa sổ như xách gà con: "..."
Tuy rằng cơ thể cậu ta yếu ớt, nhưng cũng không đến mức không trèo qua được cửa sổ.
"Kỳ thực chị không cần phải xách tôi đâu, tôi tự mình trèo ra được."
"Vậy tôi xách cậu vào lại nhé?" Hứa Tân Nguyệt nhướng mày.
"Hôm nay thời tiết rất đẹp, rất thích hợp để leo núi." Nói rồi, cậu ta trực tiếp bước lên phía trước.
Hứa Tân Nguyệt không nói gì nữa, im lặng đi theo sau cậu ta.
Rất nhanh, hai người đã vào núi.
Lúc này trong núi không có ai, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót líu lo và tiếng gió thổi qua cỏ cây.
Tâm trạng vốn đang bực bội của Hứa Tân Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, cô bắt đầu nhớ lại giấc mơ mình vừa mơ.
Nói thật, giấc mơ đó rất chân thật, chân thật đến mức nếu như người chết không phải là cô, mà là đội trưởng Diệp, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ gì mà cho rằng đó là giấc mơ mà đội trưởng Diệp gửi cho cô.
Nhưng người chết là cô, nếu như thật sự có thể gửi giấc mơ, vậy thì người nhận được giấc mơ cũng phải là đội trưởng Diệp mới đúng, không phải là cô.
"Chị có tâm sự sao?" Nhìn thấy cô cau mày, như thể gặp phải vấn đề nan giải nào đó, Hứa Đông Chí không nhịn được lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Tôi mơ một giấc mơ." Hứa Tân Nguyệt nói: "Rất chân thật, nhưng lại có chút không hợp logic."
"Mơ gì vậy?" Hứa Đông Chí hỏi.
Hứa Tân Nguyệt không giấu giếm, kể sơ qua nội dung giấc mơ cho cậu ta nghe, sau đó, hỏi: "Cậu cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ, hay là linh hồn của tôi thật sự đã trở về bên cạnh đội trưởng Diệp sau khi tôi tự bạo?"