Cô rất muốn đáp lại anh ấy, nhưng hình như cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, anh ấy cũng như không nhìn thấy cô.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy cố gắng dùng tay nắm lấy những chấm sáng xanh sắp tan biến, nhìn thấy anh ấy vì không thể chấp nhận cái chết của cô mà dị năng bùng phát, nhìn thấy anh ấy phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống nền tuyết, nhìn thấy anh ấy vừa khóc vừa nói xin lỗi cô hết lần này đến lần khác.
Cô muốn đỡ anh ấy dậy, muốn lau nước mắt trên khóe mắt anh ấy, muốn nói với anh ấy rằng, cô chết là do bản thân năng lực không đủ, không phải lỗi của anh ấy, nhưng cô không thể làm gì cả.
Cô đã chết, cô không thể làm gì cả, chỉ có thể nhìn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như lúc này, cho dù gặp phải tình huống khó khăn đến đâu, cho dù lựa chọn tự bạo... cô vẫn có thể tìm được niềm vui trong nỗi buồn, nhưng lúc này, cô không chỉ khó chịu, mà còn đau lòng, muốn khóc.
Cô không phải là người biết nhẫn nhịn, muốn khóc liền khóc, nước mắt trào ra từ khóe mắt, lăn dài trên má, hóa thành một chấm sáng xanh rơi xuống nền tuyết bị nhuộm đỏ bởi máu tươi của đội trưởng Diệp, mọc ra một mầm cây nhỏ màu xanh lục.
Khoảnh khắc mầm cây mọc lên, đội trưởng Diệp như thể cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của cô, nhìn về phía cô, gọi một tiếng: "Nguyệt Nha.
Khoảnh khắc anh ấy nhìn về phía cô, gọi tên cô, cô rất vui, nhưng ngay sau đó, cô lại không vui nữa.
Bởi vì cô bị một loạt tiếng nói chuyện đánh thức.
Lịch sử luôn lặp lại, nhưng lần này, cô không còn nhẫn nhịn như lần đầu tiên nữa.
Cô tức giận bước xuống giường, định đi vặn đầu kẻ đã đánh thức cô ra đá bóng.
Vừa mở cửa phòng, cô đã nhìn thấy Hứa Đông Chí đang đứng trước cửa, trên vai còn có Gà Rán đang thu nhỏ thành kích thước bằng nắm tay.
Tối qua Hứa Đông Chí dẫn Gà Rán sang phòng của ba mẹ cậu ta ngủ, cậu ta dậy rất sớm, nhưng không đến tìm Hứa Tân Nguyệt vì sợ làm phiền cô ngủ, mãi đến khi nghe thấy tiếng cãi nhau ở sân, cậu ta mới dẫn Gà Rán đến trước cửa phòng cô, cũng không gõ cửa, chỉ đứng ở cửa chờ đợi.
Không lâu sau, cửa phòng được cô mở ra từ bên trong.
Nhìn thấy sắc mặt Hứa Tân Nguyệt âm trầm, vẻ mặt như muốn đi đánh nhau, cậu ta vội vàng lên tiếng an ủi: "Chị đừng tức giận, chỉ là chó cắn chó thôi."
Lúc này Hứa Tân Nguyệt đang bốc hỏa, đương nhiên không phải là một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của cậu ta có thể an ủi được, nhưng cô cũng không bị cơn giận làm cho mất lý trí, vẫn còn nhớ đây không phải là hoang dã mà cô từng sống, gϊếŧ người là phạm pháp.
Cuối cùng, cô chỉ nhìn về phía phát ra tiếng ồn với ánh mắt âm u, nghiến răng quay người đi vào phòng.
Hứa Đông Chí đi theo sau cô, cũng vào phòng.
Sau khi vào phòng, cậu ta đóng cửa lại, cài then cửa, mới nói: "Chiều hôm qua bà nội nói với bà mối, buổi tối sẽ đưa chị gái đến nhà Trần Ma Tử, kết quả vì sự xuất hiện của chị, lại cho nhà người ta leo cây, nhà người ta đợi cả đêm không thấy ai, sáng nay đến gây sự, bây giờ hai nhà đang cãi nhau, bên ngoài sân tụ tập rất nhiều người."
Nếu như cậu ta không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, Hứa Tân Nguyệt càng tức giận hơn.
"Bài học hôm qua cho còn nhẹ quá."
"Chỉ cần không gây ra án mạng, chị muốn dạy dỗ bọn họ, lúc nào cũng được." Hứa Đông Chí nói.
"Bây giờ tôi muốn dạy dỗ bọn họ." Hứa Tân Nguyệt khó chịu nói.