Chương 40: Con thiêu thân 1

"đội trưởng Diệp của các người có phải là người hiểu biết về kỳ môn độn giáp không?"

"Đó là cái gì vậy?" Hứa Tân Nguyệt khó hiểu hỏi.

"Rất phức tạp." Bản thân Hứa Đông Chí cũng không hiểu rõ lắm, không biết nên giải thích với cô như thế nào, suy nghĩ một lúc, mới nói: "Chị có thể hiểu là xem bói."

"Ý cậu là tiên đoán sao?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.

"Cũng có thể hiểu là tiên đoán." Hứa Đông Chí nói.

"Hiểu rồi." Hứa Tân Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Hiểu cái gì?" Lời cô nói không đầu không đuôi, Hứa Đông Chí có chút khó hiểu.

"Giải thích thông suốt rồi." Hứa Tân Nguyệt nói: "đội trưởng Diệp đúng là có khả năng tiên đoán, nói chính xác hơn, tiên đoán là dị năng thứ hai của anh ấy, chắc chắn anh ấy đã đoán trước được điều gì đó, nhưng lại không thể nói thẳng với tôi, cho nên mới nói bóng gió với tôi."

"Ý của chị là, anh ta đã đoán trước được chị sẽ chết vào ngày đông chí, sau khi chết linh hồn sẽ xuyên không đến đây, còn quen biết một người tên Đông Chí, hơn nữa, người này đáng để chị tin tưởng giống như tin tưởng anh ta sao?" Hứa Đông Chí không chắc chắn lắm về những gì mình hiểu có đúng hay không.

"Đúng vậy." Hứa Tân Nguyệt gật đầu, cho cậu ta một câu trả lời chắc chắn.

"Tôi không hiểu." Hứa Đông Chí nói: "Đã anh ta đoán trước được chị sẽ chết vào ngày đông chí, tại sao không cứu chị?"

"Bởi vì anh ấy sợ..." Hứa Tân Nguyệt nhớ Diệp Đình từng nhắc đến một nguyên lý, nhưng đầu óc cô không được tốt lắm, nhất thời không nhớ ra nguyên lý đó tên là gì, suy nghĩ hồi lâu mới nói ra được một từ: "Con thiêu thân."

"Con thiêu thân?" Hứa Đông Chí khó hiểu nhìn cô.

"Đúng vậy." Hứa Tân Nguyệt tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng vẫn gật đầu chắc nịch.

Ừm, nói sai cũng không sao, quan trọng là phải có thái độ.

"Đó là cái gì?" Hứa Đông Chí càng khó hiểu hơn.

"Chính là con thiêu thân đó! Không phải cậu rất thông minh sao? Sao lại không biết con thiêu thân là gì?" Hứa Tân Nguyệt hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn cậu ta có chút ghét bỏ.

Hứa Đông Chí: "..."

Hứa Đông Chí chính là biết con thiêu thân là gì, cho nên mới không hiểu tại sao đội trưởng Diệp lại sợ con thiêu thân.

"Tại sao anh ta lại sợ con thiêu thân?" Chuyện này thì có liên quan gì đến con thiêu thân?

"Để tôi nghĩ xem nên nói với cậu như thế nào đây." Hứa Tân Nguyệt đưa tay gõ gõ đầu mình, cố gắng khiến cho bộ não đáng giá nhất trên người mình trở nên bớt đáng giá một chút, sau khoảng thời gian không biết bao lâu, cuối cùng trong bộ não gần như hoàn toàn mới của cô cũng hiện lên một đoạn tin nhắn.

"Tương lai đã được tiên đoán là không thể thay đổi, khi cô nghĩ rằng cô đã thay đổi được tương lai, thì đó chính là lúc tương lai mà cô đã tiên đoán ứng nghiệm."

"Hơi cao siêu." Hứa Đông Chí nói: "Không giống như câu nói mà chị có thể nói ra."

"Đây là nguyên văn lời của tên kia, cậu nghe hiểu không?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.

"Không hiểu lắm." Hứa Đông Chí thành thật nói.

"Tôi đã nói là không phải vấn đề của tôi mà!" Ừm, cô cũng không hiểu: "Sau đó đội trưởng Diệp giải thích với tôi rằng, cho dù anh ấy có thay đổi như thế nào, cũng sẽ có một con thiêu thân vỗ cánh khiến mọi thứ trở về vị trí cũ."

"Anh ấy còn lấy ví dụ cho tôi, nói ví dụ như anh ấy đoán trước được một người nào đó sẽ chết, cố gắng ngăn cản người này chết, ban đầu có thể sẽ thành công, nhưng theo thời gian, người này vẫn sẽ chết, hơn nữa thời gian chết cũng không lệch với lời tiên đoán của anh ấy một chút nào, thậm chí còn liên lụy đến cả những người không nên chết cũng phải chết cùng."