Chương 13: Tại sao chỉ có con đường chết? 2

Hứa Tân Nguyệt nhớ lại đoạn đối thoại mà cô nghe được khi vừa tỉnh dậy.

Nghĩa là, người mà bọn họ đang nói đến, người sắp bị đem đi đổi lấy lương thực, bây giờ chính là cô!

Chết tiệt, chú thì cô có thể nhịn, nhưng bà nội thì không thể nào nhịn được!

"Bà già thối tha, tôi sẽ gϊếŧ bà!" Nói xong, cô muốn dùng dị năng gϊếŧ chết bà cụ Hứa.

Hứa Đông Chí thấy thế, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Đừng, bà ta mà chết thì sẽ rất rắc rối."

"Rắc rối thì đã sao?" Rắc rối cũng chẳng là gì so với cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng cô." Bà ta hại chết ba mẹ và chị gái cậu, lẽ nào cậu không muốn bà ta chết hơn tôi sao? Tại sao lại ngăn cản tôi?" Cậu có ngốc không vậy?

"Để bà ta chết dễ dàng như vậy thì quá rẻ cho bà ta rồi." Hứa Đông Chí nói."Hơn nữa, mạng sống ti tiện của bà ta sao có thể bù đắp được cho ba mạng người của ba mẹ và chị gái tôi, càng không xứng đáng để trở thành rắc rối của cô."

"Đúng là không bù đắp được, cũng không xứng đáng, nhưng không gϊếŧ bà ta, chẳng lẽ lại bỏ qua cho bà ta sao?" Hứa Tân Nguyệt bất mãn nói.

"Tất nhiên là không, tôi muốn bà ta sống không bằng chết." Hứa Đông Chí khẽ nheo mắt, trong đáy mắt lóe lên tia tàn nhẫn không phù hợp với lứa tuổi của cậu.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Hứa Tân Nguyệt bất giác liên tưởng đến Lục Phong, kẻ bề ngoài có vẻ ngây thơ vô hại nhưng thực chất lại là một tên khốn nạn, âm hiểm, xảo quyệt, bất chấp thủ đoạn. Trong lòng cô không khỏi dâng lên hàn ý.

"Cậu... cậu làm tôi sợ rồi." Cô nói.

Nghe vậy, Hứa Đông Chí thu lại vẻ tàn nhẫn trong mắt, nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ vô số tội, nói: "Xin lỗi, tôi nhất thời không kiềm chế được."

"Càng đáng sợ hơn." Hứa Tân Nguyệt rùng mình, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà.

Hứa Đông Chí: "..."

Hứa Đông Chí thu lại vẻ ngây thơ, mặt không chút biểu cảm hỏi: "Vậy thì thế này?"

"Thế này tốt hơn nhiều rồi." Hứa Tân Nguyệt nói.

"Cô nhát gan vậy sao?" Hứa Đông Chí thấy cô không giống người nhát gan, ngược lại càng giống người gan dạ hơn.

"Tôi không nhát gan, chỉ là dáng vẻ vừa rồi của cậu làm tôi nhớ đến một người đồng đội." Hứa Tân Nguyệt nói.

"Nhớ đến đồng đội của cô, tại sao cô lại sợ?" Hứa Đông Chí khó hiểu.

"Cũng không thể nói là sợ, chỉ là..." Hứa Tân Nguyệt suy nghĩ một chút, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả với cậu."Chỉ là một cảm giác rất kỳ lạ. Giác quan thứ sáu mà tôi luôn tự hào mách bảo tôi rằng tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của anh ta, nếu không, chết như thế nào cũng không biết."

"Vậy nên cô đã trở thành đồng đội với anh ta?" Hứa Đông Chí hỏi.

"Tôi trở thành đồng đội với anh ta là vì anh ta là đồng đội của đội trưởng Diệp. Nếu có thể lựa chọn, tôi thà làm người xa lạ với anh ta." Hứa Tân Nguyệt nói.

Nghe vậy, Hứa Đông Chí còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã ra hiệu im lặng.

Hứa Tân Nguyệt giơ ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng, sau đó, cô chuyển ánh mắt về phía bà cụ Hứa đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, nói: "Để bà ta sống cũng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, hay là tôi gϊếŧ bà ta luôn đi!"

Rõ ràng, câu nói này của cô là nói cho bà cụ Hứa nghe, không phải nói cho Hứa Đông Chí nghe.

Hứa Đông Chí hiểu ý, không ngăn cản nữa, thản nhiên nói: "Cũng được, thi thể của bà ta, tôi sẽ trực tiếp hấp thụ làm phân bón, vừa hay tăng thêm chút công lực."

Hứa Tân Nguyệt: "???"

Hứa Tân Nguyệt quay đầu lại nhìn cậu, trên trán viết đầy dấu hỏi chấm.