Sau đó gấp tùy tiện mấy lần thành hình tam giác chắc chắn.
Rất nhanh, Cao Hải Dương đã nhìn thấy cô gái trẻ đó lẩm nhẩm một lúc rất lâu với lá bùa trước trước, rồi đột nhiên lá bùa không lửa tự cháy.
Hơn nữa, tia sáng phát ra còn là màu đen!
Mồi lửa bốc lên từ giữa hai ngón tay của cô nhưng lại không mảy may làm cô bị thương, còn chưa đến hai lần hít thở mà lá bùa đã cháy thành một đống tro tàn.
Trong nháy mắt lá bùa tắt ngúm lửa, dường như anh ta trông thấy có một sợi tơ trắng bay về phía mình.
“Được rồi.”
Vệ Miên cảm giác được công đức kim quang chiếu xuống người mình, cô phủi bụi trên tay.
“Thế là xong rồi á hả?” Cao Hải Dương ngạc nhiên.
Vệ Miên liếc mắt nhìn anh ta: “Đó là vì người ra tay là tôi đấy, nếu là thầy phong thủy có thực lực không đủ vậy hiển nhiên sẽ không đơn giản như thế rồi.”
Cô móc một lá bùa khai vận từ trong túi ra đưa cho đối phương.
“Vận khí tốt mà anh bị người trộm đi mất sẽ từ từ quay lại thôi, nhớ mang theo lá bùa này bên người, không quá một ngày là anh có thể cảm giác được hiệu quả, về phần người đã trộm vận khí của anh sẽ phải chịu phản phệ gấp đôi.”
Cao Hải Dương giơ hai tay cầm láy lá bùa, anh ta sờ túi áo của mình, lúc này trên người anh ta chẳng có thứ gì hết nhưng anh ta có không hiểu chuyện đến đâu thì cũng biết làm loại việc này cần phải trả tiền.
Anh ta liếc mắt nhìn Vệ Miên với vẻ lúng túng.
Vệ Miên cũng không hề để ý, dù sao cô kiếm được công đức cũng được rồi.
Còn nữa, cứu người có vận khí lớn giống như Cao Hải Dương hiển nhiên sẽ được nhiều công đức hơn cứu người bên cạnh rất nhiều.
“Đợi vận khí của anh khôi phục rồi, hiển nhiên mệnh cách có thể quay về chính đạo, đến khi đó làm nhiều việc thiện hơn là được.”
“Được, nếu thật sự giống như đại sư nói vậy tôi nhất định sẽ làm nhiều việc thiện hơn.”
Vệ Miên gật đầu, hai người trao đổi phương thức liên lạc cho nhau xong sau đó cô mới đi con xe đạp điện của mình về nhà.
Cao Hải Dương đứng trong phòng khách nhà mình mà vẫn chưa phản ứng lại được chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Thậm chí anh ta còn hơi nghi ngờ không biết nó có thật sự từng xảy ra hay không?
“Reng reng reng.”
Đột nhiên, chiếc điện thoại di động trong lòng anh ta vang lên.
Cao Hải Dương cầm máy lên nhìn, là bạn học cũ vẫn luôn không chịu nghe máy trước đây.
“Alo.”
“Hải Dương hả, mấy hôm trước tôi ra nước ngoài đến hôm nay mới về nước, nghe nói công ty của cậu đã xảy ra chút vấn đề, bây giờ thế nào rồi, chỗ tôi vẫn còn ít tiền, cậu cầm lấy mà dùng trước nhé…”
Cao Hải Dương sững sờ một lúc rồi lập tức đồng ý ngay, hai người hẹn nhau tối nay sẽ gặp mặt rồi nói chuyện.
Điện thoại vừa mới cúp thì lại có một cuộc điện thoại khác gọi tới.
“Tổng giám đốc Cao, cảm tạ ơn tri ngộ của anh đối với tôi năm đó, tôi đã nghĩ kỹ rồi, quyết định vẫn muốn tiếp tục làm chung với anh, tôi biết bây giờ tài chính của anh khó khăn, tôi bằng lòng đợi sau này công ty có lợi nhuận hơn rồi sẽ phát bù tiền lương sau…”
Cao Hải Dương: “…”
Cúp máy xong, cuộc gọi thứ ba lại tới.
“Tổng giám đốc Cao, công ty chúng tôi muốn bàn lại với anh về phần mềm giao lưu đã pass trước đó, anh xem có thể thêm tình huống khẩn cấp, đúng đúng đúng, trước đó…”
Đợi di động của anh ta cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, bàn tay đang cầm bùa khai vận của anh ta hơi run lên.
Mà lúc này, trong một căn phòng bị rèm cửa sổ che kín mít tại khu biệt thự cao cấp nào đó ở thành phố Thanh Bình.