Vệ Miên nhìn ra được suy nghĩ của anh ta bèn dứt khoát nói rõ ràng: “Vốn dĩ anh có mệnh cách đại phú đại quý, làm ăn kinh doanh gần như không bao giờ thua lỗ, cứ tiếp theo đi bình thường thì còn có thể chen vào giới nhân viên trên bảng phú hào trong nước.”
“Hơn nữa, chắc hẳn anh có thể cảm giác được từ nhỏ đến lớn vận khí của mình đều rất tốt, nhưng bắt đầu từ ba năm trước lại dần dần trở nên bình thường, đến hai năm gần đây càng ngày càng xui xẻo đúng không?”
Cao Hải Dương nhíu mày nghĩ ngợi, đúng là như thế thật.
Anh ta chỉ cho rằng vận khí tốt của con người đều là thứ có hạn, dùng hết trước thời hạn thì vận khí xấu hiển nhiên sẽ tới rồi.
Nhưng không ngờ, vậy mà nó lại bị người trộm đi sao?
Vận khí còn có thể trộm đi?
“Vậy cô nói xem, người trộm vận khí của tôi là ai?”
Vệ Miên chỉ có thể bói ra được người này có quan hệ mật thiết với Cao Hải Dương nhưng cụ thể là ai thì không biết, trừ phi có sinh thần bát tự của đối phương.
Cô vừa định lắc đầu thì lại cảm giác được chỗ mi tâm vẫn luôn ngứa suốt mấy hôm nay đột nhiên đau nhức.
Đột nhiên, trước mắt cô xuất hiện một vài hình ảnh kỳ quái.
Chỗ đó là cửa một bệnh viện, Cao Hải Dương vừa bước xuống hỏi chiếc xe hơi đã có một người đàn ông trung niên đi tới đón.
Người này trông thấy Cao Hải Dương bèn sốt ruột nói gì đó, sau đó hai người nhanh chóng cùng nhau đi vào bệnh viện.
Cao Hải Dương và người đàn ông đến chỗ y tá lấy máu, hai người lại nói chuyện thêm một lúc, đợi sau khi anh ta rời đi rồi, người đàn ông trung niên mới nhét ít tiền cho y tá để mua túi máu vừa rồi.
Sau đó, người này ngồi xe đến bên ngoài một căn biệt thự, cung kính đợi ở trong sân.
Đợi khi có một người trông giống trợ lý đi từ bên trong ra, anh ta mới chắp hai tay dâng túi máu lên.
Bên trong biệt thự tối đen như mực, Vệ Miên chẳng nhìn rõ được gì cả.
Chỉ trông thấy túi máu kia được người mang vào trong, không lâu sau đó, trợ lý lại mang một cái túi vải ra ngoài.
Túi vải đó màu đỏ tươi như máu, tản ra khí tức kỳ quái.
Sau đó, người đàn ông trung niên nhìn túi vải màu đỏ treo trên bàn làm việc của mình mà cười vô cùng thỏa mãn và đắc ý.
…
Vệ Miên sững sờ, tình huống này khiến cô quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn được nữa.
Kiếp trước cô đã tu luyện ra thiên nhãn nhưng rất ít khi sử dụng, chỉ có vào thời điểm thật sự cần thiết mới xem một vài chuyện trong tương lai mà thôi.
Nhưng sử dụng thiên nhãn cũng có rất nhiều giới hạn.
Ví dụ như khoảng cách thời gian không thể quá gần, hoặc là chỉ có thể nhìn ra được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai mà tương lai này lại có thời hạn.
Đại khái chính là chuyện sẽ xảy ra trong vòng mười ngày, còn xa hơn thế thì không được.
Nhưng bây giờ tu vi của cơ thể hiện tại này còn lâu mới có thể đạt đến được trình độ ở kiếp trước của Vệ Miên, sao đột nhiên thiên nhãn lại xuất hiện chứ?
Hơn nữa còn nhìn thấy chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Dựa theo tình hình của Cao Hải Dương để suy đoán thì chuyện này xảy ra cách thời điểm hiện tại ít nhất cũng được ba năm rồi.
Chuyện từ ba năm trước mà cô dùng thiên nhãn cũng có thể nhìn thấy được luôn?
Vệ Miên không rảnh rỗi kinh ngạc nữa mà nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy trong hình ảnh ban nãy.
Nếu cô đoán không nhầm thì cái túi vải kia vốn không phải màu đỏ, sở dĩ nó biến thành màu đỏ là vì bị nhuộm máu.
Hơn nữa, bên trong túi vải màu đỏ chắc hẳn đựng tóc hoặc là mấy thứ như móng tay của Cao Hải Dương.