Vệ Miên nhìn mấy người trẻ tuổi này như nhìn mấy thằng ngu.
Nếu người đàn ông kia trực tiếp nhảy xuống dưới mà chết như vậy, chỉ dựa vào mấy lời nói vừa rồi kia thôi là mấy người này đều đã dính nhân quả rồi, sau này cũng sẽ phải trả lại ở một chỗ khác.
Cô nhìn khí đen càng lúc càng dày đặc trên nóc nhà kia, đỗ xe đạp điện lại ven đường rồi nhanh chóng chạy vào thang máy của tòa nhà.
Khóe mắt của cô đã liếc mắt xe cảnh sát và xe cứu hộ chạy về bên này.
Vệ Miên đi trước một bước vào thang máy, đợi lúc cô lên tầng thượng cũng nhìn thấy người đàn ông kia đang ngồi trên mép rìa.
Nghe thấy có người lên đây, anh ta chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua bên này một cái, còn dưới chân lại không hề nhúc nhích.
Người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, mặc một bộ tây trang thoạt nhìn có giá trị không rẻ gì.
Chỉ là lúc này, chiếc cà vạt vốn dĩ được thắt chỉnh tề và đẹp mắt kia đã vắt loạn trên bả vai của anh ta, cúc cổ cũng đã mở ra vài cái, cộng thêm mái tóc bị gió thổi lung tung khiến cả người anh ta thoạt nhìn rất chật vật.
Cao Hải Dương liếc mắt nhìn cô gái trẻ đi lên đây, cũng không coi người ta ra gì.
Vệ Miên thử bước lên vài bước nhưng người này cũng không có phản ứng gì cả.
Thẳng đến khi cô một đường đi tới, chỉ còn cách người đàn ông chừng năm mét thì anh ta mới đột ngột quay đầu lại quát: “Lùi lại!”
Tóc của Cao Hải Dương bị gió trên tầng thượng thổi bay tán loạn.
Vệ Miên không lùi nhưng cũng không bước tiếp nữa, mà dừng lại tại chỗ.
Ánh mắt của cô liếc quanh gương mặt của người đàn ông một lượt.
Thấy Vệ Miên không nhúc nhích, người đàn ông cũng không nói gì nữa mà chỉ im lặng, giống như đang hồi tưởng chuyện gì đó.
“Anh đoán xem tôi làm nghề gì?” Vệ Miên nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng hỏi.
Người đàn ông dường không nghe thấy lời nói của cô, chẳng có một chút phản ứng nào hết.
Vệ Miên cũng không để ý mà nói tiếp: “Tôi là một người đoán mệnh, để tôi xem bói cho anh được không?”
“Ha…” Cao Hải Dương phì cười.
“Bói cái gì? Bói cách chết sao? Vậy cô khỏi cần bói, tôi đang định nhảy từ trên này xuống đây, tôi có thể nói cách chết cho cô biết luôn, là ngã chết!”
Vệ Miên cũng không để ý đến câu nói này của anh ta mà ánh mắt lại khóa chặt vào gương mặt của người đàn ông.
“Năm nay anh bốn mươi tuổi, cha là công nhân, mẹ làm công việc tiêu thụ, từ nhỏ đã lớn lên trong một môi trường sung túc và tự do.”
“Thời niên thiếu, anh đã bắt đầu sinh ra hứng thú đối với kỹ thuật phần mềm, sau đó lên đại học học chuyên ngành có liên quan, sau khi tốt nghiệp còn đi lập nghiệp, năm thứ hai cùng anh em hợp tác thành lập công ty.”
“Mà cuối năm ngoái, công ty của anh bị rò rỉ tài liệu dẫn đến việc sảy mất một hạng mục quan trọng, chuỗi tài chính đứt đoạn, vì thế phải tuyên bố phá sản.”
Cao Hải Dương cúi mắt, vẫn không nói gì cả.
Tốt xấu gì thì anh ta cũng được tính là một danh nhân, nếu người thường xuyên đọc bản tin tài chính tinh tế trong thành phố nói không chừng có thể nhận ra anh ta.
Mà mấy thứ này đều có thể tra ra được khi tìm kiếm kèm theo tên của anh ta trên mạng.
“Hơn nữa, điều khiến anh không thể nào chấp nhận được nhất chính là vợ của anh cũng phản bội anh, hơn nữa, đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của cô ta còn là người anh em hợp tác chung với anh, thậm chí đến ngay cả đứa con trai vừa mới hai tuổi của anh cũng không phải con của anh nốt.”
Con ngươi của Cao Hải Dương hơi co rút lại, ánh mắt bắn về phía Vệ Miên như tia chớp.
Lần đầu tiên anh ta bắt đầu nhìn thẳng vào cô gái trẻ mà mình vẫn chưa thèm để tâm đến này.