Chương 2: Tôi Và White Thề Không Cùng Tồn Tại!

Một nắm tay đưa đến trước mặt, lòng bàn tay mở ra, một sợ dây màu đỏ theo khe hỡ trên tay hắn rơi xuống, treo trên sợi dây là một viên ngọc đổi vận xanh tươi, khẽ lay động trong không trung.

Bạch Thuật suy nghĩ hai giây, nhớ ra người ta, bật cười, "Là anh à."

Cô đưa tay lấy ngọc đổi vận.

Thanh niên cầm sợi dây lui về phía sau, tách nó khỏi động tác của cô, công khai cầm lấy viên ngọc nhét vào túi.

Hắn cong mắt, chậm rãi hỏi: "Chưa vào tiết à?"

"..."

"Tan học đưa cho em."

Lười biếng bỏ lại một câu, cậu thanh niên đội lại mũ lên đầu cô, xoay người đi dọc về hành lang trước mặt.

Bạch Thuật chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai bị lêch, vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy một người đi từ cửa vào, đứng trên bục giảng, sự chú ý trong phòng học ngay lập tức bị hắn thu hút.

"..."

"Cố giáo sư, thầy đến rồi."

"Cố giáo sư, hôm nay thầy muốn giao bạn gái sao?"

Các học sinh rất tự nhiên chào hỏi anh.

Nam sinh ngồi bàn đầu trêu đùa, "Cố giáo sư làm một phần thưởng đi, ví dụ như người đạt hạng nhất cuối kỳ hoặc đạt được 10 điểm, phần thưởng là đươc nghịc trò chơi của thầy. Dù sao thì bọn em trả tiền cũng được."

Thời tiết quá nóng, Cố Dã thuận tay cởi bỏ hai nút áo, phẩy phẩy cổ áo, "Muốn chơi game với tôi à?"

"Đúng vậy!"

"Xin thấy đó!"

"Đại thần dẫn đắt chúng em đi."

...

Khẽ cười một tiếng, Cố Dã nhếch môi cười nhạt, giọng ngạo mạn: "Ra giá đi, tôi phải bồi thường bao nhiêu để có thể đánh tan ý tưởng này của các bạn đây?"

“……”

Tình nguyện bồi thường tiền cũng không muốn chơi với bọn sinh viên này, sinh viên bị đả kích.

Cố Dã mím môi, đưa danh sách cho lớp trưởng, nhìn lướt qua dáng vẻ thuận tiện xem chuyện vui của Bạch Thuật, ánh mắt thâm thúy.

Giống như hồ ly.

Bạch Thuật cảm giác bị theo dõi “......” Mục Vân Hà anh chết với em.

*

Giờ học của Cố Dã rất được hoan nghênh, lớp đông kín người, học sinh tràn đầy nhiệt huyết, bầu không khí rất tốt.

Ký lai chi, tắc an chi.(Đã tới thì an tâm ở lại.)

Chọn một vị trí cuối cùng, Bạch Thuật ngồi xuống, kéo vành mũ xuống che mặt lại, làm giảm đi cảm giác tồn tại đến mức tối đa.

Kết quả là ——

Tên khốn này lại điểm danh học sinh.

……

“Mục Vân Hà”

“……”

Phòng học trầm mặc ba giây.

Sau đó, Bạch Thuận ngồi hàng ghế sau bỗng nhiên dựa vào ghế, giọng nói không hề giấu giếm hô lên: "Có”

Tư thế đứng thẳng của Bạch Thuật, dường như không ai biết "Mục Vân Hà" là như thế nào.""

Các bạn học: "... " Xin hãy tôn trọng trí tuệ và tầm nhìn của họ, cảm ơn bạn.

Cố Dã đang xem PPT, đứng thẳng người, ngước mắt đảo qua và suy đoán điều gì đó. Ánh mắt dừng lại góc nào đó, bắt gặp đôi mắt vô cùng bình thản.

——Cô gái nhỏ có năng lực, dám đi học giúp người khác.

Anh thu hồi ánh mắt, xem như không có chuyện gì xảy ra, ý bảo lớp trưởng tiếp tục

Học sinh liền khép cằm lại, tiếp tục điểm danh.

Bạch Thuật điểm danh xong, đôi mắt lại rũ xuống, nằm sấp trên bàn chuẩn bị ngủ bù.

Lúc này, các bạn học bàn trước quay đầu lại, nhìn thấy: "Anh Mục, anh phẫu thuật chuyển giới với chỉnh hình thẩm mỹ, hồi phục nhanh thật đấy."

Nhìn hắn một giây, Bạch Thuật nói “Giảm 50%.”

“Hả”

“Tôi đề nghị bệnh viện giảm giá 50%.” Bạch Thuật nhướng mi, bình tĩnh tựa như không có việc gì: “Muốn tham khảo chút không? "

"Không, không, không ..." Bạn học xua tay, tỏ vẻ ngượng ngùng.

Bạch Thuật nghiêm mặt nói: "Tôi nghĩ bạn rất có nhu cầu đó”.

“Vì sao?”

“Xấu.”

Bạn học “.....”

Tiểu cô nương, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, làm sao có thể công kích người khác như vậy.

*

Ngủ hơn nửa tiết, Bạch Thuật bị hơi nóng đánh thức, mơ màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy có bóng ma đi tới, cảm giác như một trận gió thổi qua.

Cố Dã trên tay cầm cây quạt ném đám học sinh sang một bên, dựa vào bàn, ung dung duỗi chân dài ra, anh nhìn Bạch Thuật còn đang buồn ngủ.

Hỏi: "Đi học thay cho bạn trai?"

“……”

Bạch Thuật sững sờ.

Không chờ cô trả lời, một người nào đó đã tự nhiên nói tiếp, "Vậy thì em cần phải đến lớp xuyên suốt."

" ? "

Cúi thấp người, Cố Dã dùng ngón tay gõ vào bàn, nói từng chữ: “Giờ học của tôi, nếu như em thiếu một tiết, coi như cậu ta rớt môn.”

Khoảng cách gần hơn, cơ thể tỏa ra mùi xâm lược và áp bức. Bạch Thuật khôi phục thần trí, chậm rãi nói "Vậy anh cho rớt đi.”

Cố Dã nhướng mày.

Ngồi thẳng người lại, Bạch Thuật một tay chống cằm, lộ ra dáng vẻ bất mãn, "Tình nghĩa của tôi với anh ta không đủ khiến tôi phải trả giá nhiều như vậy."

Vài giây sau, hắn trầm thấp cười một tiếng, đôi mắt hồ ly quyến rũ, "Được, đủ vô tình."

“……”

Bạch Thuật không nói nữa, duỗi tay lên bàn, lòng bàn tay đưa ra phía trước.

Làn da non mịn, ngón tay ngọc nhỏ dài, khớp xương rõ ràng.

Cố Dã dường như có chút khó hiểu, cố ý đè nặng thanh âm, có chút trìu mến hỏi: “Tìm anh đòi kẹo à?”

Không nhúc nhích mi mắt, Bạch Thuật nhìn giọng điệu của hắn, thẳng thắn nói: "Đòi ngọc bội"

“Chờ tan học.”

"..."

Bạch Thuật lúc này mới phát hiện, phòng học thật sự yên tĩnh, học sinh dựa vào bàn làm bài, một tia hỗn loạn bay lên, hoài nghi đánh giá, không dám biểu hiện rõ ràng.

“Reng reng reng ——”

Chuông tan học vang lên đúng lúc.

Bạch Thuật nhíu mày.

“Tôi hối hận.” Hắng giọng một cái, Cố Dã không yên lòng, rút ra thứ gì đó và bắt đầu chỉ trích: “Hai tháng trước, em làm tổn thương lòng tự trọng và danh dự của tôi——“

“ Vậy tôi bồi thường cho anh”

Không đợi anh tố cáo xong Bạch Thuật đã ngắt lời, cô đội mũ lên và đứng dậy, hoạt động cánh tay đau nhức và nói: "Tôi đi đây."

Cố Dã không thể ngờ được cô vậy mà ngang nhiên trốn học, anh vươn tay định mở mũ của cô ra.

Hài hước hỏi: “Trước mặt giáo viên mà dám trốn học?”

“ Lúc trước tại sao lại gọi tôi tới?”

Bạch Thuật đẩy ngón tay ra, giả vờ nghi hoặc, hai giây sau khóe miệng giật giật, bật lên một tiếng "A", trầm tư.

Cô chậm chạp hỏi lại: “ Tiểu ân nhân?”

“……”

“Cố giáo sư, làm người phải biết báo ơn”. Bạch Thuật lại nghiêm túc nói: “ Làm thầy, phải làm gương trước.”

“……”

Bị thua một nước cờ.

Cười khẽ, Cố Dã thấy cô muốn đi, nâng cằm nhanh chóng gọi lại.

"Khoan đã."

“ ? ”

Bạch Thuật vừa đi một bước, quay đầu lại.

Cố Dã đứng thẳng người, đút hai tay vào túi, thong thả tiến lên hai bước, đi tới trước mặt cô nói: “Tay”

Lương tâm thức tỉnh rồi?

Dừng lại trong tức khắc, Bạch Thuật duỗi tay ra và mở lòng bàn tay về phía trước.

Thoáng chốc Cố Dã đã đưa nắm tay hướng vào lòng bàn tay cô, xoa xoa ngón tay cô rồi thả lòng, mang theo cảm giác ấm áp, có một thứ gì đó lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay cô.

Vẻ mặt anh tuấn thoải mái, tư thế lười biếng thản nhiên, cười như quỷ dị: "Lần sau nhớ lên lớp."

“……”

Súc sinh đúng là súc sinh.

Trong lòng bàn tay Bạch Thuật, đột nhiên có một viên kẹo hương vải.

Truyện được dịch bởi Mộc Trà Lâu team.

*

Tiết học phụ 10 phút.

Sau khi Bạch Thuật rời đi, anh vốn định lên bục giảng, nhưng trong túi điện thoại di động rung lên, anh cầm ra khỏi phòng, vươn tay ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

“Fuck! Tôi và White thề không cùng tồn tại!"

Đầu dây bên kia có một giọng phụ nữ, tâm trạng hậm hực, như thể ai đó đã đào mồ chôn tổ tiên.

Cố Dã dựa tường: “Ai cơ?”

"White! Tự xưng Bạch Đại! Là một tên khốn trong giới truyện tranh! Bình luận Giải đấu truyện tranh Light Cup lần này! Hôm nay các tác phẩm vòng hai của Light Cup mới xuất bản tác phẩm mới thứ hai, hắn liền xúc phạm tất cả người mới! “

“.....”

“ Hắn còn nói tôi gì cũng tệ. Nói tác phẩm của tôi không ra gì, công khai đả kích tôi. Nói tôi cẩu thả không có tài năng, ngay cả vẽ con đường cũng không được, tôi nhân lúc còn trẻ thì nên chuyển nghề, đừng tham gia tài nguyên truyện tranh.... Ahhhh..., tôi bây giờ muốn dùng búa đánh con quái vật đầu chó này!

“Không phải……”

Lười nhác tiếp lời, Cố Dã nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ở cuối hành lang, và một nụ cười nở trên khóe miệng hắn ta. Vài phần xấu, vài phần tà mị, chọc các cô gái gần đó đỏ mặt tía tai.

Hắn tặc lưỡi nói: "Tôi cảm thấy những gì anh ta nói có lý."

“……”

Sau ba giây im lặng, micro điện thoại đột nhiên vang lên "Cố cầm thú, tôi mẹ nó không nên mong chờ anh có thể làm người mà.", sau đó nữ sinh tức giận tắt điện thoại.