Chương 7: Muội muội

Quần áo trên người bé gái đầy mảnh vụn vá, miếng to miếng nhỏ, đoạn cổ chân đều lộ ra, quần áo bẩn, đại khái chắc là bị ngã, tóc cũng lộn xộn.

Mấy đứa trẻ đã chạy tới chỗ đứa bé kia, vây quanh cô bé vừa hát vừa nhảy.

“Sửu nhi, đánh cỏ heo, đáng thương, không cơm ăn, té ngã, phá tướng, sau khi lớn lên, không ai muốn. Ha ha ha ha ha.”

Cô bé bị bọn họ vây ở giữa, tiến không được lùi không được, cúi đầu xuống cắn chặt răng mới không làm bản thân khóc thành tiếng, đôi tay gắt gao che mặt lại, đứng ở tại chỗ tủi thân cực kỳ.

Dưới chân hoảng loạn chân trái vướng chân phải, xoạch một cái té ngã ra đất.

Bọn nhỏ cười vang, “ Các ngươi xem nó té ngã kìa, mỗi ngày té ngã. Mẹ ta nói chân nó không tốt, giống cha nó, về sau sẽ trở thành người què.”

Tiểu cô nương rốt cuộc nhịn không được khóc ra, chỉ là âm thanh ép tới rất thấp.

Ngay sau đó nhanh chóng bò lên, cuống quýt đem cỏ heo rơi rụng trên mặt đất một lần nữa nhặt vào sọt.

Nếu là không nhanh lên, sẽ bị bọn họ dẫm hỏng, ngày hôm nay liền làm không công rồi.

Trên mặt còn chảy nước mắt, tay tiểu cô nương tay lại không dám dừng lại.

Ai biết nhặt nhặt, trước mặt nhiều thêm một đôi trắng nõn tay, giúp đỡ cô bé nhặt cỏ heo, đặt ở bên trong sọt.

Tiểu cô nương ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Thư Dư với ánh mắt ôn hòa.

Đây là ai, tỷ tỷ thật tốt, thật giống tiên nữ.

Tiểu cô nương lúc này mới chú ý tới, tiếng cười nhạo bên tai không biết khi nào đã không còn, những đứa trẻ vây quanh cô bé ngăn cản đường đi của cô bé, lúc này đều tránh đến rất xa, đều ngơ ngẩn nhìn một màn trước mặt.

Thư Dư lúc này cách tiểu cô nương rất gần, mới phát hiện trên mặt cô bé có một vết sẹo.

Vết sẹo không phải rất lớn, chỉ là cô bé quá gầy, sắc mặt vàng như nến, nên vết sẹo nhìn rất rõ ràng.

Trách không được những đứa trẻ kia gọi cô bé là Sửu yêu quái.

Cảm nhận được tầm mắt của cô, tiểu cô nương vội cúi đầu xuống, theo bản năng đem tóc đè xuống, muốn che đi vết sẹo kia.

Thư Dư lại cười nói, “Không cần lo lắng, trên mặt tỷ khi còn nhỏ cũng không cẩn thận để lại một vết sẹo, sau khi lớn lên liền không còn .”

Tiểu cô nương ngơ ngác, “Thật ạ?”

“Đương nhiên là sự thật, muội xem mặt tỷ có sạch sẽ không?”

Đời trước, trên mặt Thư Dư đúng là có sẹo, cô lớn lên đẹp. lão đại của tổ chức tuy rằng đã tu thân dưỡng tính, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với phụ nữ, nên sẽ tìm mọi cách ra tay.

Thư Dư là muốn đi báo thù, nhưng không phải dùng phương thức này. Trở thành tâm phúc không thể thiếu của đại lão, so với phụ nữ lúc nào cũng có thể vứt bỏ đáng tin cậy hơn nhiều.

Cho nên cô rạch ở trên mặt mình một đao, hủy dung mạo.

Lão đại ngay từ đầu không muốn nhìn bộ dáng này của cô, không vui giữ cô lại bên người. Lão đại yêu cầu hà khắc, người bình thường thật đúng là thỏa mãn không được.

Thư Dư học cái gì đều rất nhanh, làm cái gì đều hợp ý hắn. Cô một mình có thể thay thế mười người, vừa lúc, lão đại lại không thích để lại quá nhiều người đi theo bên cạnh.

Cũng may, hắn đã ở ẩn, không cần xuất hiện nhiều. Hơn nữa Thư Dư cải trang, lại làm kiểu tóc, vết sẹo trên mặt vẫn có thể che một chút.

Chẳng qua lão đại đối với vết sẹo kia vẫn canh cánh trong lòng, muốn cô đi bệnh viện trị. Cố tình Thư Dư lại để lại dị vật bên trong vết sẹo, vết sẹo chẳng những không nhỏ đi, ngược lại còn lớn hơn.

Lão đại cũng lười đến quản, nhưng Thư Dư đối với thành phần chế tạo thuốc trị sẹo vẫn rất tâm đắc.