Chương 430 cút đi

Thư Dư bưng một khay lớn bắp rang vào phòng khách, lúc này trong nhà vẫn rất yên tĩnh.

Cô liếc mắt nhìn Giang Nhạc Sam đang ngồi đối diện, tuy sắc mặt cậu ta có vẻ hơi khó chịu nhưng cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Đại Hổ giới thiệu với mọi người: "Đây là bắp rang mình đã nói đến, các bạn hãy nếm thử xem, rất ngon và còn nóng hổi."

Nhóm học trò từ nãy giờ đã nghe thấy mùi hương thơm nức, giờ đây nhìn thấy những hạt bắp rang vàng ươm, từng viên từng viên đều hấp dẫn, liền ùa ra vây quanh khay.

Tuy nhiên, do lễ nghi phép tắc, không ai dám chủ động lấy trước.

Đại Hổ bốc một nắm bắp rang, nhét vào tay một cậu học trò đứng gần nhất: "Mau ăn đi."

Cậu học trò đó vốn là một đứa trẻ mập mạp, đã sớm không thể kiềm chế được, nhét ngay vào miệng và reo lên: "Ngon quá, giòn tan thơm ngọt, ăn mãi không ngán."

Vừa nói, cậu bé đã vội vàng bốc thêm viên thứ hai.

Thấy vậy, mọi người cũng lần lượt bốc mỗi người một nắm, vừa ăn vừa khen ngợi.

Giang Nhạc Sam cũng tiến lên bốc một ít bắp rang để ăn. Cậu ta vốn không phải là người ham ăn, là thiếu gia của nhà họ Giang, đừng nói là Giang Viễn huyện này, mà kể cả Đông An phủ hay kinh thành, những món ăn hiếm lạ nào cậu ta chưa từng nếm thử. Cậu ta chẳng coi trọng loại đồ ăn dân dã do nhà nghèo làm ra này.

Tuy nhiên, câụ ta chưa bao giờ thấy món ăn độc đáo như vậy, hương vị lại rất thơm ngon, nên cũng muốn thử xem sao.

Vừa ăn vào miệng, cậu ta ngạc nhiên nhận ra rằng nó thực sự rất ngon.

Cậu ta ngẩng đầu lên, suy nghĩ xoay chuyển. Nếu như cậu ta có thể nắm được bí quyết làm món ăn này, sau đó truyền lại cho cha mẹ, thì đây cũng có thể coi là một cách kiếm tiền mới.

Gia đình họ Giang tuy rằng làm nghề nấu rượu, nhưng nhà ngoại của cậu ta lại mở cửa hàng ăn, đến lúc đó…

Nghĩ đến đây, Giang Nhạc Sam ngẩng đầu nhìn về phía khay bắp rang.

Bỗng dưng, cậu ta nhìn thấy em trai mình và một đứa trẻ nhà quê ngây thơ kia, vừa ăn vừa dựa vào Lộ Đại Hổ, không những phớt lờ lời nói trước đây của cậu ta, thậm chí còn quay sang chống đối cậu ta.

Giang Hoài Văn không chỉ khen ngợi bắp rang mà còn khen ngợi Thư Dư và Đại Nha: "Đại Hổ, hai người chị của cậu đều rất giỏi. Giá như tớ cũng có hai người chị như vậy thì tốt quá, đáng tiếc cha mẹ tớ nói, dù họ có thêm con nữa, tớ cũng chỉ có thể là anh trai. Ôi, tớ chẳng được hưởng thụ niềm vui sướиɠ khi có anh trai."

Giang Nhạc Sam nghe vậy suýt tức chết, hắn ta không phải là anh trai sao? Chẳng lẽ cậu ta được hưởng niềm vui sướиɠ khi có em trai?

Cậu ta ném thẳng bắp rang xuống bàn, cười lạnh một tiếng: "Các người khen ngợi quá rồi phải không? Bắp rang này cũng chỉ là món ăn dân dã bình thường, mà các người lại nói như thể nó là báu vật trên đời vậy. Một cô gái nhà quê làm ra đồ ăn, mà các người lại nâng niu như báu vật, không chê tay cô ta bẩn..."

Lời nói của cậu ta còn chưa dứt, trước mặt cậu ta bỗng xuất hiện một bóng người.

Đại Hổ như một chú bê con lao nhanh về phía hắn ta, trực tiếp đấm vào bụng hắn ta khiến hắn ta ngã lăn ra đất.

"Á..." Giang Nhạc Sam ngã xuống đất, trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ và tức giận, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình.

Cậu ta vội vàng đứng dậy, chỉ vào Đại Hổ quát lớn: "Làm gì vậy?"

"Mày không thích ăn thì đừng ăn, ai bảo mày nói xấu hai người chị của tao, mày còn ngại này ngại kia, vậy còn đến đây làm gì?"

"Đúng vậy, mày còn đến đây làm gì?" Các học trò khác nhanh chóng đứng xung quanh Đại Hổ, đồng lòng với cậu, phi thường quyết đoán cùng một mặt trận thống nhất, phẫn nộ trừng mắt cậu, ng·ay cả Giang Hoài Văn cũng vậy, một phen giữ chặt tay Đại Hổ, lớn tiếng nói, “Bắp rang rõ ràng ăn rất ngon, là anh không biết nhìn hàng, anh mau cút, nơi này không chào đón anh.”