Chương 25: Tìm Nhị Nha trở về?

Thư Dư ngồi trên xe bò, đem gạo và bột ngô đặt ở trên xe, lảo đảo lắc lư hướng chạy về thôn.

Đừng nhìn Đại Ngưu là người thẹn thùng hướng nội, không nghĩ tới còn rất có đầu óc.

Trên đường còn nhận mấy người cùng đi về thôn, mỗi người thu một văn tiền xe.

Xe bò này tuy nói là mượn, nhưng nên trả tiền thuê, một đi một về, phải mười văn tiền.

Tiền thuê này, bà Lộ đều đau lòng muốn mệnh.

Trên đường trở về Đại Ngưu kiếm lời bốn văn, còn rất nhẹ nhàng.

Xe bò một đường về thôn Thượng Thạch, trên xe cũng chỉ còn lại Đại Ngưu, Thư Dư cùng với một vị phụ nhân.

Ai biết mới vừa vào cửa thôn, liền có thôn dân chạy đến đây hỏi, “Đại Ngưu ngươi đã trở lại? Bà ngươi cùng nhị thúc ngươi đâu?”

Đại Ngưu ngẩn người, nói, “Nhị thúc ở huyện thành trị chân, tạm thời chưa về, bà ta ở lại chiếu cố hắn. Làm sao vậy, Phương thẩm?”

“Ai u, nhà nhị thúc ngươi đã xảy ra chuyện.”

Đại Ngưu còn chưa lên tiếng, Thư Dư liền nhíu mày hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Phương thẩm cũng không chú ý tới người hỏi là ai, lập tức trả lời, “ Bà lão Nguyễn gia kia lại tới nữa, đang mang theo một vị cô nương trở về, nói là Nhị nha năm đó bị bà ấy ôm đi bán. Hiện giờ bà ấy tìm về, lúc này còn đang ở nhà nhị thúc ngươi.”

“Cái gì?!” Thư Dư đột nhiên từ trên xe bò nhảy xuống, “Ngươi nói Nhị Nha bị bà ấy mang về?”

Phương thẩm lúc này mới chú ý tới thái độ cô không thích hợp, chỉ là theo bản năng gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Thư Dư lập tức nói với Đại Ngưu, “Đồ vật ngươi giúp ta mang về, ta đi trước nhìn xem.”

Nói xong không đợi người phản ứng, liền đi thẳng đến Lộ gia.

Đại Ngưu cũng chưa phản ứng lại, chờ lúc hoàn hồn, thì bóng dáng Thư Dư đều không thấy.

Cậu cũng không rảnh lo lắng nhiều, nhanh lôi kéo xe bò đi vào trong thôn.

Lúc Thư Dư chạy đến Lộ gia, bên ngoài thôn dân đã vây quanh một vòng.

Cô liếc mắt một cái liền thấy được phu thê Lộ lão tam đang dựa vào cửa viện đằng trước xem náo nhiệt.

Thư Dư khóe miệng giật giật, chen qua đám người, cảnh tượng trong viện vừa xem liền hiểu ngay.

Một vị tóc hơi trắng ngồi ở trên ghế lau đôi mắt khóc, một bên khóc một bên gào, “Con của ta, là ta thực xin lỗi con, ta năm đó là bị quỷ mê hồn, mới có thể làm việc ác đó, làm con nhiều năm chịu khổ. Mười mấy năm qua, con cũng không cùng nhà mẹ đẻ lui tới, trong lòng ta cũng không chịu nổi.”

Nguyễn thị cả người đều có chút ngốc, Đại Hổ Tam Nha đứng ở hai bên nghiêng người nhìn, Tam Nha gắt gao bắt lấy tay Nguyễn thị, rõ ràng sợ lão phụ nhân kia.

Đại Hổ gắt gao cắn môi, nhìn Nguyễn thị, lại nhìn lão phụ nhân kia.

Lão phụ nhân còn đang khóc, giọng rất lớn, “Mấy năm nay nương vẫn luôn tìm mọi cách đền bù, nhưng nương cũng biết, trừ phi tìm được Nhị Nha, nếu không con sẽ không tha thứ nương, nương cũng không có mặt tới cửa. Hiện tại tốt rồi, nương tìm Nhị Nha về cho con, các ngươi mẹ con đoàn tụ, chúng ta mẹ con cũng có thể một lần nữa hòa hảo.”

Vừa nói, lão phụ nhân đem một vị cô nương gầy gò bên cạnh đẩy đẩy lên phía trước, “Đây là Nhị Nha, chính là nữ nhi ngươi, con chính mình nhìn xem, có phải rất giống con hay không?”

Thư Dư nheo lại mắt, liếc mắt nhìn cô nương kia một cái.

Giống cái rắm, đôi mắt cái mũi miệng không có một chỗ nào là giống nhau.

Nguyễn thị cũng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía cô nương kia.

Cô nương kia đột nhiên xông lên trước, bịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Nguyễn thị, ngẩng đầu khóc lên một tiếng, “Nương, nữ nhi rốt cuộc tìm được người.”