Để cho Diệp Băng được chấp nhận hắn chỉ còn cách đem cô đến Kinh Hoạ Lao, cùng cô trải qua một khoá huấn luyện gian khổ nhất từ trước đến nay.
Tối đó, Lãnh Hàn Tử đã nói rõ cho Diệp Băng biết sắp tới sẽ đi đến một nơi rất khắc nghiệt. Ngay cả một người đàn ông khỏe mạnh nhất khi bước vào đó chỉ cần không cẩn thận liền sẽ chết ngay tức khắc. Nghe hắn nói cô không cần thời gian suy nghĩ liền đồng ý từ ngày mai khởi hành tới Kinh Hoạ Lao.
Đây là cơ hội duy nhất để cho cô thay đổi. Thuận lợi vượt qua nó tức là Diệp Băng ngày xưa sẽ chết, một Diệp Băng có tên gọi khác là Louisa với thân phận là một gián điệp sẽ ra đời.
Suốt một đêm chỉ chợp mắt được một lát rồi lại tỉnh. Cô muốn sửa soạn hành lý đầy đủ cho ngày mai.
Tờ mờ sáng, A Tuấn chở hắn với cô đi tới Kinh Hoạ Lao.
Tới nơi, trông thấy cánh cửa sắt đầy gai góc kiên cố làm cho cô liên tưởng ngay đến Mộng Lao trước đây. Nhưng khác ở chỗ nơi này trông âm u lạnh lẽo hơn so với Mộng Lao, người ở đây lại càng lạnh lùng, đáng sợ hơn gấp ngàn lần.
Trước khi chính thức vào Kinh Hoạ Lao họ được một người đàn ông mang mặt nạ phòng độc dẫn đi tới kho vũ khí.
“Hai người cứ chọn những thứ mình muốn. Năm phút sau tôi sẽ trở lại.”
Nói rồi người đàn ông đi ra khỏi phòng để cho cô và Lãnh Hàn Tử thoải mái chọn vũ khí mình muốn. Diệp Băng bắt tay mang theo những loại vũ khí đối với cô là có tính sát thương cao. Đang trong lúc chọn thì Lãnh Hàn Tử ở ngay kế bên, nhìn vào balo trông thấy từng loại súng cô mang theo hắn bèn nhắc nhở.
“Lấy ít lại.”
“Tôi muốn trang bị đầy đủ nhất có thể.” - Diệp Băng thản nhiên phớt lờ ý tốt của hắn.
Lướt qua nãy giờ cô mới thấy một khẩu súng có vẻ ngoài khá đẹp, cảm giác nó cũng rất mạnh nên tiến tới định lấy. Lúc cầm lên vì quá nặng xém chút nữa Diệp Băng đã làm rớt nó, cũng may Lãnh Hàn Tử phản xạ nhanh chụp được.
Hắn cau mày, để khẩu súng lại ngay trên giá đựng, tức giận lên giọng với cô “Đây là khẩu súng mạnh nhất ở đây em nghĩ với khả năng của em có thể điều khiển được nó?”
“Tôi chỉ nghĩ mạnh như vậy sẽ có lúc cần dùng tới.”
Thở dài một hơi khá dài. Lãnh Hàn Tử chịu đựng chẳng nổi bèn mạnh bạo giật lấy cái balo trên vai của Diệp Băng, ngó nghiêng tất cả vũ khí trong balo rồi chán nản trả từng cái về chỗ cũ, chỉ giữ lại vài món.
“Anh làm gì vậy.”
“Em là người mới bắt đầu chỉ nên chọn những loại có kích cỡ nhỏ, vừa và nhẹ. Mấy loại em chọn chỉ có người kinh nghiệm nhiều năm mới dùng được, em mà sử dụng chỉ có nước em tự gϊếŧ chết em.”
Trả lại những món ngoài sức của Diệp Băng xong Lãnh Hàn Tử lại vòng qua chọn mấy loại phù hợp với cô nhất. Hắn hiểu cô bây giờ đang ấm ức vì tất cả đang hiện rõ hết ở trên gương mặt nhăn nhó kia.
“Chúng không chỉ ngoài tầm kiểm soát của em mà còn là một gánh nặng. Bây giờ, tôi cho rằng em có thể điều khiển được hết tất cả thì khi mang hết đống đó đi cũng sẽ làm cho tốc độ di chuyển của em chậm lại. Vô trong đó cần phải nhanh nhẹn, dứt khoát nếu có vật cản trở cũng sẽ chết.”
Lấy giúp cô xong hắn lại đi lấy thêm hai cái mặt nạ phòng độc. Một cái cho cô, cái còn lại cho hắn.
Diệp Băng chạy lon ton phía sau, cảm thấy khó hiểu khi hắn lại đem theo mặt nạ phòng độc, hỏi: “Anh đem theo mặt nạ làm gì?”
“Rồi sẽ có lúc cần dùng tới.”
Đúng như lời người đàn ông kia nói năm phút sau sẽ quay lại. Hai người thay đổi bộ đồ đang mặc thành một bộ đồ thuận tiện trong việc chiến đấu. Xong xuôi tất cả người đàn ông mới ra hiệu cho người canh gác ở bên trên cánh cửa sắt mở cửa ra.
Cửa vừa hé ra một khoảng nhỏ thì Lãnh Hàn Tử nói nhỏ cho cô nghe “Đi thôi.” rồi lao thẳng về phía trước.
Cánh cửa từ từ khép lại.
“Nè, anh chạy từ từ thôi, đợi tôi nữa…”
Từ lúc đó hắn cứ chạy như điên, buộc cho cô phải chạy theo phía sau muốn đứt hơi. Cuối cùng hắn cũng rủ lòng thương mà dừng lại.
Chống hai tay xuống đầu gối, Diệp Băng ra sức cung cấp không khí vào cơ thể “Anh…”
Lãnh Hàn Tử bịt chặt miệng cô lại, đưa ngón tay ngay miệng ra dấu hiệu kêu cô im lặng “Từ bây giờ phải chú ý mọi nơi ở đây. Chúng ta đang bị người khác theo dõi.”
Tay hắn hơi nới lỏng, vừa đủ cho cô nói chuyện “Theo dõi sao? Bọn họ đang ở đâu?”
“Bọn họ đang ở trung tâm điều khiển Kinh Hoạ Lao. Mỗi một tất đất đều có chứa bom hoặc mìn. Khói độc và thậm chí sẽ xuất hiện rất nhiều người trang bị súng để săn lùng em. Bây giờ, họ chưa muốn làm gì chúng ta nhưng em phải chú ý mọi thứ mới có thể sống sót.”
Thanh âm của hắn rất nghiêm túc, có đôi chút căng thẳng. Tình hình hiện tại Diệp Băng mới nhận thức được nguy hiểm, cái chết đang ở khắp mọi nơi trong cánh rừng rộng lớn này. Một chút lơ là liền chết không biết lý do.
Nhận thấy Diệp Băng đã hiểu ra vấn đề hắn mới buông cô ra. Từng bước đi nhìn vào thấy rất bình thường tự nhiên nhưng thực ra đều cẩn trọng. Đang đi bình thường bỗng vang lên một tiếng nổ lớn khiến cho cô giật mình xoay đầu về nơi phát ra âm thanh nổ khi nãy.
Chưa kịp hiểu chuyện gì Lãnh Hàn Tử nắm chặt lấy tay Diệp Băng, lôi đi “Bọn họ bắt đầu rồi.”
Bước chân hối hả chạy nước rút, sau lưng tiếng nổ vang như sấm rền ngày càng tiến gần đến họ.
“Bọn họ muốn gϊếŧ chúng ta sao?”
Khói độc không biết được phát tán ra từ nơi nào mà ồ ạt lan ra trong không khí.
“Nhanh, nhanh lấy mặt nạ đeo vào nhanh lên.”
Diệp Băng vừa chạy vừa cuống cuồng lục lọi trong balo. Khói độc giăng kín khắp nơi, bom mìn nổ làm rung động cả mặt đất. Bọn người trong trung tâm điều khiển thật sự không chừa lại cho họ một con người sống sót.
Lãnh Hàn Tử thành thạo từng con đường liền dẫn cô tới nơi có thể lánh nạn được vài phút. Sau khi vào trong một hang động có vẻ an toàn Diệp Băng vẫn còn kinh hãi “Chẳng lẽ chúng ta phải chết thì họ mới chịu dừng lại hả?”
Hắn lắc đầu “Không. Họ sẽ không dễ dàng để chúng ta chết dễ vậy đâu, chỉ khiến cho chúng ta cận kề cái chết mà thôi!!”
Trải qua hai nơi như Mộng Lao và Phong Dạ Hắc rồi nên Diệp Băng cứ vô tư nghĩ Kinh Hoạ Lao cũng sẽ như hai nơi đó. Nhưng không…nơi này còn đáng sợ hơn gấp rất nhiều lần.
Đột nhiên nghĩ ra gì đó Diệp Băng đẩy vai, muốn hắn đối diện với mình “Anh nói thật cho tôi biết Kinh Hoạ Lao cũng như Mộng Lao và Phong Dạ Hắc là kiệt tác chết chóc của anh có phải không?”
Nếu như hắn nói phải tức là hắn đang cùng cô ở một nơi khó có thể thoát.
Né tránh ánh mắt tra hỏi, Lãnh Hàn Tử chỉ lắc đầu.
Kinh Hoạ Lao không phải là của hắn.
“Vậy là của ai?”
“Kinh Hoạ Lao là kiệt tác tàn khốc nhất của cha tôi.”
“Cha của anh?”
“Kinh Hoạ Lao là nơi huấn luyện những người đi theo cha của tôi. Trong suốt mấy chục năm qua từng lớp đất ở đây đều là máu thịt của rất nhiều người đã bỏ mạng vì không vượt qua được. Khi lớn lên để có thể kế thừa Lãnh gia ông ấy đã đưa tôi vào đây, cùng một người khác huấn luyện tôi.”
Hoá ra là vậy, Diệp Băng ngả lưng ra đằng sau mệt mỏi “Hai cha con anh đúng là rất kỳ quái.”
Trò chuyện, nghỉ ngơi được một lúc thì họ lại phải tiếp tục ra ngoài kia tranh giành sự sống. Từng loại vũ khí mà họ mang theo đều có ích trong lúc chiếc đấu.
Từ sáng đến tối đều là sự tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác.