Hắn kiếm được một cây rìu ở trong hộc tủ phòng bếp. Gấp gáp trở lại căn phòng, hắn dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân để đập ổ khoá. Vài chục lần đập cuối cùng ổ khoá cũng chịu bung ra.
Hắn lao vào trong phòng ôm chầm Diệp Băng vào trong lòng mình, vuốt ve tóc của cô an ủi. Cô oà khóc lên trong lòng hắn, uất ức mấy ngày qua cứ thế biến thành toàn nước mắt.
Cảnh tượng thân thiết của hai người họ bị Trình Tường bắt gặp. Hắn ta tức điên cầm vũ khí lao tới phía Lãnh Hàn Tử. Diệp Băng phát hiện ra hắn nên đẩy Hàn Tử sang một bên, bản thân cũng tự né tránh.
“Tao sẽ gϊếŧ chết mày!!!”
Trình Tường hét lớn rồi hung tợn cầm con dao lao tới chỗ Lãnh Hàn Tử liên tục. Hàn Tử nhớ đến những hành động Trình Tường đã làm với cô trong những ngày bị giam cầm. Hắn nổi cơn thịnh nộ không thương xót liền cầm lấy một cái ghế kế bên cạnh vung cao đập từ trên đỉnh đầu xuống.
“Áaaa!!!” - Cô hoảng sợ la hét.
Đỉnh đầu của Trình Tường chảy máu lênh láng, bê bết chảy dọc theo từng kẻ trên gương mặt. Lãnh Hàn Tử đạp hắn ta một cái rồi hối hả nắm chặt tay cô chạy ra khỏi căn biệt thự cổ kính. Lý Duật Hành trông thấy Lãnh Hàn Tử đã thành công giải thoát được cho cô bèn chạy tới nói: “A Tuấn đang đợi hai người ở ngoài cổng. Tôi với mọi người sẽ dẹp đường cho hai người ra ngoài đó.”
- Ngoài cổng chính -
A Tuấn ngồi ở trong xe thấy ba người họ đi tới thông qua gương chiếu hậu. Cậu mở cửa bước ra ngoài rồi mở cửa xe cho Diệp Băng và hắn vào trong.
Lý Duật Hành dìu Diệp Băng vào xe, sau đó quay sang nói với A Tuấn “A Tuấn, giao lại hết cho cậu đó.”
Cậu gật đầu một cái rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe, vận hết tốc lực vượt qua khỏi lãnh thổ của Trình gia.
Lãnh Hàn Tử ngồi ở phía sau vỗ về Diệp Băng ở trong lòng để cho cô bình tĩnh lại.
“Anh bị thương rồi...”
Hắn xoay đầu sang nhìn cô, theo hướng cô đang nhìn hắn mới biết được cánh tay của mình đã bị đạn bắn trúng, màu máu đỏ ướt đẫm hết cả vải trắng. A Tuấn quan sát qua gương mới thấy được. Dựa theo lượng máu với miệng của vết thương xem ra rất nghiêm trọng.
Còn một chút nữa là vượt qua được lãnh thổ của Trình gia nhưng chưa chắc gì Trình gia chịu bỏ qua cho họ. Hai bên không ngại giao chiến nhưng lão đại của bên cậu đang bị thương. Ít nhất vẫn nên xử lý vết thương trước cho an toàn.
“Lão đại, hay là chúng ta tới bệnh viện trước.”
Diệp Băng cứ mãi nhìn vết thương trên cánh tay của hắn nên hắn gạt đầu cô sang hướng khác, thuận miệng nói với A Tuấn “Không cần đâu. Đặt vé máy bay qua thành phố Nam Hà.”
“Nhưng mà...”
“Lệnh của tôi chẳng lẽ cậu dám không nghe theo?”
A Tuấn ngập ngừng “Em biết rồi, em sẽ đặt ba vé liền.”
Chuyến bay khởi hành gấp ngay trong đêm. Từ tờ mờ sáng ngày hôm nay cho đến tầm tối của ngày hôm sau chuyến bay mới hạ cánh.
Suốt quá trình di chuyển Diệp Băng chỉ chộp mắt được một chút. Hầu như mọi thời gian còn lại là ở bên cạnh Lãnh Hàn Tử canh chừng vết thương của hắn. Mặc cho hắn có kêu cô nghỉ ngơi cô vẫn không chịu. Còn một lý do khác là cô sợ hắn sẽ đi mất, bỏ lại một mình cô không nơi nương tựa.
Sức cùng lực kiệt cho đến khi hạ cánh vì quá mệt mỏi nên thϊếp đi trên giường lúc nào không hay. Lãnh Hàn Tử nhẹ nhàng bế cô xuống máy bay, mấy thủ tục thì để cho A Tuấn làm.
“Lão đại.”
Lục Thuần Trạch như bị ma quỷ đuổi đột nhiên hiện thân ở bên ngoài sân bay, cấp tốc xông tới.
“Lão đại, chuyện xảy ra như vậy sao anh không kêu người báo cho em một tiếng, để em còn tham gia với anh. Hà cớ gì phải đích thân tới chỗ nguy hiểm.”
Lục Thuần Trạch nói không kịp thở cho đến khi thấy Lãnh Hàn Tử đang nhìn chằm chằm vào mình nên mới chịu im lặng.
“Nhỏ tiếng thôi để cho cô ấy ngủ.”
Bấy giờ, Lục Thuần Trạch mới để ý đến cô gái hắn bế trong lòng nãy giờ. Dáng vẻ tiều tụy của Diệp Băng làm cho anh rất lo lắng nhưng nếu mở miệng ra hỏi lúc này thể nào cũng bị lão đại giáo huấn cho một trận.
A Tuấn làm xong thủ tục rồi đi ra ngoài. Từ xa để ý đến Lục Thuần Trạch đã xuất hiện theo lời dặn.
“Cậu đã chuẩn bị xe chưa?” - A Tuấn hỏi.
“Đã xong hết rồi.”
Lãnh Hàn Tử cứ thấy mấy người này luyên thuyên với nhau sợ sẽ ảnh hưởng làm Diệp Băng giật mình thức giấc. Hắn đanh giọng “Vậy thì đi thôi.” sau đó đi tới xe trước.
Lục Thuần Trạch và A Tuấn nhìn theo bóng lưng của hắn. Hai người không hẹn trước mà nhìn lấy nhau một cái, còn cười chung một nhịp.
“Xem ra lão đại của chúng ta sa vào lưới tính rồi.” - A Tuấn khoanh hai tay trước ngực, vừa quan sát điệu bộ dịu dàng của Lãnh Hàn Tử vừa nói.
Câu nói này của A Tuấn làm cho Lục Thuần Trạch cười khoái chí “Nè cậu coi chừng lời này bị lão đại nghe thấy đấy. Có chuyện gì đừng lôi tôi vào chịu chung biết chưa.”
“Cậu dám thề là cậu không có suy nghĩ giống tôi đi.”
“Nhanh chân lên.” - Lãnh Hàn Tử đứng ở ngay cửa xe nheo mắt nhìn hai người họ, ra lệnh “Không mau nhanh lên thì đừng trách tôi đưa hai người vào Mộng Lao.”
Nghe nhắc đến Mộng Lao hai người co chân lên chạy xuống dưới xe, tác phong nhanh nhẹn không dám để hắn đợi quá lâu nữa.