Khương Như Vân nhìn ánh mắt A Bân vô cùng nghiêm túc, cũng không giống có ý đồ gì.
Tóm lại, cô đang không vui, đi đâu đó cũng tốt.
Điện thoại trong tay cô liên tục reo.
Vẫn là Khương Nhất Vy gọi tới.
Cô nhìn lại chán ghét, nên dứt khoát tắt nguồn điện thoại.
“Đi thôi!”
A Bân đưa cô tới xe, chở cô ra ngoại ô thành phố.
“Chắc anh không bán tôi chứ?”
Khương Như Vân lúc này hơi có chút lo lắng.
Dù gì đối phương cũng là đen trắng không rõ ràng, bọn họ có gϊếŧ người không nhỉ?
Hay là vì mình đã biết chuyện của họ, nên muốn diệt khẩu?
Vẻ mặt Khương Như Vân vô cùng phức tạp, âm thầm mắng bản thân, tại sao ngu ngốc tới mức lên xe người ta mà không nghĩ xa hơn chứ.
Cũng tại đứa em họ không ra gì kia.
Hại cô quyết định ngu ngốc!
Khi cô chưa kịp nghĩ tiếp, thì chiếc xe đã dừng trước một cánh cổng lớn.
Nhìn thôi cũng biết bên trong có bao nhiêu bề thế.
“Đây là…”
“Cảm phiền cô Khương, Lão đại của chúng tôi có việc ở khu nghỉ dưỡng này, cho nên mời cô tới bàn chuyện cũng sẽ thoải mái.”
A Bân cũng rất thận trọng đáp.
Mà Khương Như Vân nhìn cánh cửa khổng lồ kia mở ra, bên trong là vườn hoa, là cây cối, còn có một dinh thự đồ sộ.
Cô thầm nghĩ, tên này có phải hoang phí quá không?
Cái lý do ngớ ngẩn gì thế này?
Mời khách còn phải bảo khách tới tìm?
Đùa nhau chắc?
Khương Như Vân có bao nhiêu bất mãn cũng mặc kệ, dù sao cũng đã đi tới đây rồi, cô có thể nói quay về sao?
Nhưng mà…
Quả thực từ lúc xe đi vào trong khu vườn lớn, tán cây xanh mát làm cho không khí thật dễ chịu.
“Mời cô Khương…”
A Bân mở cửa, cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Tôi hỏi thật! Có cần phải ở đây nói chuyện? Chắc các người không làm gì chứ?”
Khương Như Vân hơi chột dạ.
Thế giới ngầm trong lòng cô là thứ gì đó rất là khó chịu.
Tàn ác!
Không có nhân tính!
Phi pháp!
Sự bài xích từ một người học luật làm cho cô không mấy thoải mái, lại có chút sợ hãi.
A Bân nhìn vẻ mặt đề phòng quá mức của Khương Như Vân lại có chút khó xử.
Đây đâu còn là cô trợ lý đầy khí thế lúc nãy chứ?
“Cô Khương yên tâm. Chúng tôi cũng có nguyên tắc.”
A Bân cố nở nụ cười thân thiện.
Nhưng dù thế nào vào mắt Khương Như Vân cũng là nụ cười gian xảo.
Cô cũng không còn cách khác, dứt khoát bước xuống xe.
Còn chưa kịp định thần, Khương Như Vân bị dọa giật mình vì có một tốp người giúp việc đứng thành hai hàng cúi chào, vô cùng nghiêm chỉnh.
Trước giờ cô chưa từng thấy cảnh này!
“Anh Bân này, tôi nghĩ… không tới mức như này chứ.”
Khương Như Vân quay đầu nhìn A Bân tỏ vẻ e ngại.
Mà A Bân cũng khá bất ngờ, bình thường đối tác hay các lão đại hắc bang khác tới cũng chưa nhận được sự chào đón này.
Nếu với người khác có thể nói là vinh dự chào đón.
Mà với người như Khương Như Vân có lẽ là dọa sợ người ta rồi.
A Bân cảm nhận Lão đại nhà mình lần này có chút thái quá…
Anh ta đoán có khi nào… Lão đại có ý với cô Khương?
Nhưng nhanh chóng anh lắc đầu xua tan ý tưởng đó. Ai mà không biết Lão đại Đông Hoa này là một kẻ tàn nhẫn không vị tình thân.
Sao có thể có hứng thú với người như cô Khương chứ?
Khương Như Vân được quản gia dẫn đường, cứ thế đi vào căn nhà rộng lớn.
“Cô Khương. Nhanh hơn tôi nghĩ.”
Giọng nói sắc bén lạnh lùng, có chút giễu cợt.
“Chào Lãnh tổng! Tôi nghỉ là tôi gọi đúng.”
Có vẻ như Khương Như Vân lấy lại phong thái trước giờ.
Từng câu từng chữ không hề yếu thế.
“Mời cô Khương ngồi.”
Lãnh Quân Thần nhếch mép, cũng không để ý.
“Tôi nghĩ là cần cảm ơn ngài nên mới đến đây. Dù sao cũng nhờ ngài tôi mới có món thưởng lớn như vậy.”
Vừa ngồi, Khương Như Vân nhanh chóng nói mục đích, cũng muốn vạch rõ giới hạn.
“Cô Khương đây hài lòng là tốt rồi. Tôi mời cô đến vốn dĩ là có một đề nghị.”
“Cô thấy sao nếu làm cố vấn pháp lý riêng của tôi. Đãi ngộ chắc chắn cao hơn công ty hiện tại cô làm.”
Lãnh Quân Thần cũng không cần nghĩ nhiều, trực tiếp đặt vấn đề.
Thứ anh nhìn trúng chính là khả năng xử lý của cô.
“Chuyện này…”
“Cô yên tâm! Đừng nói là đãi ngộ, tôi có thể hỗ trợ cô lên thẳng vị trí luật sư chính, đồng thời… ừm cũng có thể cho cô điều kiện đàm phán thêm.”
Lãnh Quân Thần hơi suy tư, đang suy nghĩ xem có nên thêm lợi ích gì ngoài tiền.
“Tôi cần tiền thật, nhưng tôi xin phép từ chối.”
Tuy là trong lòng cô có chút dao động, nhưng Khương Như Vân cũng biết, chốn hắc đạo làm gì có chỗ quay đầu.
“Cô Khương có thể suy nghĩ thêm. Tôi sẽ chờ cô đồng ý.’
Lãnh Quân Thần cũng không tỏ ra bất ngờ, càng không bất mãn.
“Anh chắc chắn tôi đồng ý?”
Khương Như Vân cảm thấy người này quá mức ngạo mạn.
“Chắc chắn!”
“Vậy nếu không còn gì, tôi xin phép về.”
Chỉ là vừa đứng lên, cô hơi khựng lại, lúc nãy đến bằng xe người ta, này… về bằng cách nào?
“A Bân đưa cô Khương an toàn về đi.”
Lãnh Quân Thân nhìn ra Khương Như Vân muốn gì, cũng không làm khó cô.
Khương Như Vân hơi cúi người xem như cảm ơn, rồi đi thẳng ra cửa.
Mà lúc này, Lãnh Quân Thần nhìn bóng dáng nhỏ bé đã khuất sau cửa.
“Cho người dùng mọi thủ đoạn chặn tất cả nguồn tiền của cô ấy đi. Cô Khương không phải có em gái sao? Biết làm gì rồi chứ?”
Lãnh Quân Thần thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, giọng điệu ra lệnh với quản gia.
“Vâng! Thưa cậu chủ, tôi sẽ cho cậu kết quả nhanh nhất.”
Nói xong người quản gia nhanh chóng đi làm việc.
Trước giờ những gì Lãnh Quân Thần muốn còn chưa thoát khỏi tay đâu.