Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Windbaongoc.
Editor: Bắc Chỉ.
Từng người trong nhà hai bên nam nữ đều đến xem qua, thừa dịp năm cũ, hai nhà đem ngày định ra, liền định ngày mười hai tháng giêng.
Trước và sau tết là ngày mọi người nhàn nhã nhất, một năm vất vả từ đầu đến đuôi, mấy ngày nay chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
Người Triệu gia lại không nghỉ ngơi được, hơn mười ngày nữa, Triệu Nam đã phải kết hôn, vì lễ hỏi cùng hỉ yến*, cả nhà vội đến chân không chạm đất.
*Hỉ yến: Tiệc cưới.
Khương Nhuế cũng không thể nghỉ ngơi, trong nhà thỏ mỗi ngày đều phải ăn đống cây cỏ mới, mùa đông cỏ dại thiếu, trong khoảng thời gian này, cô chạy nhiều con đường, mới có thể đem cỏ cho thỏ ăn no. Hơn nữa chờ cô gả chồng, mấy con thỏ phải để người khác chiếu cố, Đỗ Bảo Trân còn đi học, Đỗ Hữu Phúc và Đỗ Bảo Cường không cần phải nói, chính là Vương Đồng Hoa, khi ngày mùa cũng phải đi nông trường làm việc, đám thỏ chỉ có thể giao cho Trương Tiểu Hoa.
Mấy ngày trước, Khương Nhuế cũng đã bắt đầu dạy nàng (TTH) cách cho thỏ ăn cùng một ít điều kiêng kỵ, làm sao để cắt lông thỏ, làm thế nào để chăm sóc thỏ mới sinh.
Nguyên bản việc cô gả đến Triệu gia, Vương Đồng Hoa chỉ có vui sướиɠ, nhưng hiện tại xem bà mỗi ngày quản chuyện trong nhà, bỗng nhiên ý thức được, con gái phải rời khỏi bên người mình, vui sướиɠ đan xen vài phần chua xót.
Phần tâm tình này dần dần ảnh hưởng tới những người khác, vừa lúc ban đêm, Khương Nhuế nằm ở trên giường, Đỗ Bảo Trân đột nhiên hỏi cô: "CHị, chờ chị gả chồng, có phải em không thể thường xuyên đến tìm chị nữa phải không?"
Khương Nhuế nói: "Nếu chị ở nhà, em đương nhiên có thể đến tìm chị, nhưng về sau nói không chừng là muốn tùy quân."
"Chị muốn tùy quân?" Đỗ Bảo Trân cả kinh, "Vậy không phải một năm chỉ có thể trở về một lần thôi sao?"
"Nghe nói là như thế."
Đỗ Bảo Trâm an tĩnh trong chốc lát, rầu rĩ không vui mà nói: "Em không nghĩ chị sẽ gả chồng."
Khương Nhuế cười cười, "Nếu chị không gả chồng, chờ em thi đậu đại học, một năm không phải cũng chỉ có thể thấy một hai lần sao?"
Nghe cô nói như vậy, Đỗ Bảo Trân bỗng nhiên có chút mê võng (mờ mịt), rời xa người nhà, một mình đi xa học đại học, làm như vậy rốt cuộc đúng hay không? Nhưng nàng nghĩ những bức thư trong ngăn kéo, tâm dao động lại dần dần kiên định, nàng cũng không phải một người, có người đang đợi nàng.
Ngày hôm sau chính là ba mươi tết, ngày này phải tận lực làm ra một bàn đồ ăn tốt nhất, khao cả nhà.
Ăn cơm chiều xong, Vương Đồng Hoa cùng Đỗ Hữu Phúc cho Tiểu Sơn Tra một bao lì xì mừng tuổi, bên trong có lẽ không có bao nhiêu tiền, nhưng tâm ý chính là trưởng bối yêu quý vãn bối.
Nửa đêm muốn đón giao thừa, người một nhà vây quanh nói chuyện bên bàn, không bao lâu, Tiểu Sơn Tra ngủ trước, Trương Tiểu Hoa ôm bé vào phòng. Những người còn lại ngồi trong chốc lát, Vương Đồng Hoa cũng mệt rã rời chịu đựng không nỗi, bà đứng dậy, những người khác liền từng người trở về phòng.
Khương Nhuế ở lại thu thập mặt bàn, đem hạt dưa còn dư bỏ vào trong đĩa, đi nhà bếp đặt trong tủ bát, để tránh ban đêm có người ăn vụng.
Từ bếp đi ra, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bên ngoài, lại thấy bên ngoài tường đá lùn lùn, lập lòe thân ảnh đen như mực. Cô hơi hơi kinh ngạc một chút, chờ nhìn chăm chú thấy rõ đó là ai, ngoài ý muốn không nói gì, bước đến hỏi hắn: "Sao anh lại đứng chỗ này? Làm em giật cả mình."
"Buồn ngủ chưa?" Triệu Nam hỏi cô.
"Có chút, người trong nhà đều đã trở về phòng, em thu thập xong cũng phải đi ngủ, nếu không phải vừa rồi nhìn nhiều liếc mắt một cái, anh định đứng ở đây bao lâu?"
"Vừa mới tới." Triệu Nam nói, chính là lời nói nghe đến không có độ đáng tin.
Khương Nhuế cũng không phản bác, chỉ là duỗi tay ở áo khoác của hắn vỗ một phen, lạnh đến thấu tay, còn có chút ẩm ướt, như thế nào cũng không giống như bộ dáng vừa mới tới. Cô ngẩng đầu không tiếng động mà nhìn Triệu Nam.
Triệu Nam cùng cô nhìn nhau vài giây, ánh mắt bắt đầu lập lòe, "... Tới nửa giờ."
"Anh nha, nếu bị cảm lạnh, ngày mai mùng một tết liền đau đầu, dì Trương chắc chắn mắng anh." Khương Nhuế có chút bất đắc dĩ mà nói, nhưng vừa nói xong, cô liền duỗi tay ra ngoài, "Nắm em." (... tự dặn lòng là ngôn ngữ trong sáng:vv)
"Cái gì?" Triệu nam sửng sốt chớp mắt một cái, toàn thân máu phần phật vọt tới đỉnh đầu.
Khương Nhuế nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: "Em nói nắm lấy tay em, giúp em vượt qua bức tường này, nhà em còn chưa ngủ đâu, nếu mở cửa sẽ bị họ phát hiện."
Đỗ gia cục đá xây thành tường chỉ cao đến nửa người. Khương Nhuế môt người có thể dễ dàng trèo qua, nhưng phải tay chân cùng sử dụng mới được, hơn nữa trèo qua chút chướng tai gai mắt, trước mắt có sẵn sự giúp đỡ ở đây, vì cái gì mà không cần?
Lúc này Triệu Nam mới phát hiện mình hiểu lầm, tuy là như thế, hắn vẫn ngừng trong chốc lát, mới chậm dãi bắt tay vươn tới.
Khương Nhuế đem tay mình đặt vào lòng bàn tay hắn, hai tay, một tay to rộng thô ráp, lòng bàn tay ấm áp, một tay khác nhỏ nhắn tinh tế, có lẽ là gió đêm thổi, hơi hơi có điểm lạnh.
Triệu Nam động tác cứng đờ mà khép lại bàn tay.
Khương Nhuế nương lực hắn dẫm lên tường đá, sau đó từ trên tường nhảy xuống.
Sau khi nhảy xuống hay người có điểm gần, thân thể cùng thân thể khoảng cách chỉ nửa cánh tay.
Triệu Nam cả người cứng còng, nhưng tựa hồ hắn không có ý định lui lại một bước hay ý tứ buông tay ra.
Khương Nhuế giống như cũng đem việc này quên đi, duy trì mặt đối mặt tư thế cầm tay, ngẩng đầu lên nhìn hắn, bỗng nhiên giảo hoạt cười: "Anh nói kịch nam, thời cổ đại tiểu thư trộm chuồn ra khỏi nhà, cùng tình lang lén gặp, chúng ta có phải hiện giống như thế hay không?"
"Không cần nói bậy." Triệu Nam cường tự trấn định, vành tai nóng rát lên.
Khương Nhuế nhẹ giọng cười, lại nói: "Anh còn chưa nói tìm em làm gì đấy."
Cô không đề cập tới, Triệu Nam thiếu chút nữa đã quên ý đồ đến, buông một tay nắm cô ra, từ túi tiền móc ra một bao lì xì.
"Đây là cái gì?"
"Tiền mừng tuổi." Triệu Nam đem bao lì xì nhỏ bỏ vào trong tay cô.
Khương Nhuế nhướn mày, cầm bao lì xì cũng không mở ra, mà thong thả ung dung nói: "Chỉ có trưởng bối mới có thể đưa vãn bối tiền mừng tuổi, anh là trưởng bối gì của em? Chẳng lẽ là... "
Cô kéo dài âm cuối, bỗng nhiên ngọt ngào mà hô một tiếng: "Chú?"
Triệu Nam đột nhiên ho khan lên.
Khương Nhuế che miệng, cười đến run rẩy.
Một hồi lâu, hắn mới khôi phục lại, muốn nghiêm mặt, nhưng nhìn cô cười đến mắt nổi lên lệ quang, mặt chỉ nghiêm không đến một giây, cuối cùng có chút bất đắc dĩ, "... Lại nói bậy."
Không biết vì sao, các trưởng bối nhắc tới cô, luôn nói cô ngoan ngoãn thẹn thùng, căn cứ vài lần chứng kiến, cô ở trước mặt ngoài ngoài xác thật như thế. Nhưng mỗi khi hai người ở một chỗ, hắn lại thấy một mặt khác của cô- kiều mỹ động lòng người, trêu chọc nhân tâm, hắn căn bản vô pháp cự tuyệt.
Tuy rằng mỗi lần đều bị khiến cho chân tay luống cuống, nói không nên lời, nhưng hắn chẳng những không cảm thấy một chút phiền chán, ngược lại không nhịn được luôn nghĩ đến tìm cô. Cái loại phiền não mang theo cảm giác ngọt ngào, kêu người nghiện.
Tựa như lần này, rõ ràng hôm qua mới gặp, nhưng đêm nay ăn qua bữa cơm đoàn viên, hắn tìm cớ đi ra khỏi cửa, hình như là lang thang không có mục tiêu, dưới bóng đêm dạo bước, bất tri bất giác đã đến sân ngoài nhà cô.
Nhưng nếu nói, đi đến nơi này không phải là ý của hắn, vậy trong túi đã chuẩn bị tốt bao lì xì, giải thích thế nào?
"Anh nghĩ cái gì thế?"
Khương Nhuế đánh gãy suy nghĩ của hắn, Triệu Nam lắc đầu hỏi cô: "Lạnh không?"
"Vừa rồi có chút lạnh, hiện tại có người thay em làm ấm tay, liền không cảm thấy lạnh nữa." Cô giật giật tay bị Triệu Nam nắm, đầu ngón tay ở lòng bàn tay hắn cào một chút.
Bàn tay to bao lấy cô run lên, không buông ra, ngược lại cầm thật chặt, hai người đều không nói chuyện nữa.
Không biết qua bao lâu, một trận gió đêm thổi qua, lo lắng cô cảm lạnh, Triệu Nam đưa cô trở về.
Khương Nhuế lại chống tay hắn nhảy về sân, rời đi trước, quay đầu lại hướng hắn vẫy vẫy tay, "Chú, năm mới vui vẻ nhé."
Nói xong, vừa lòng nhìn thân ảnh âm trầm của hắn lảo đảo, mới che miệng chạy đi.
Trong phòng, Đỗ Bảo Trân đã nằm xuống, nghe thế động tĩnh cô trở về phòng, mơ mơ màng màng hỏi: "Chị, chị đi đâu vậy?"
"Bên ngoài có một đại lão hổ, chị cùng nó tâm sự một lát." Khương Nhuế ngữ khí nhẹ nhàng.
Đỗ Bảo Trân nghe thành con chuột lớn, ẩm bẩm nói cô cũng thật rảnh rỗi, lật người lại ngủ. Khương Nhuế đem bao lì xì Triệu Nam cho mở ra, nương ánh sáng tối tăm liếc mắt một cái, bên trong là một trương đại đoàn kết*, có thể nói ra tay thập phần rộng rãi, cô nửa năm cắt lông thỏ mới có thể nhiều như thế, một tiếng cùng chú thực giá trị a.
*trương đại đòan kết... Tiền:>
15/02/2019 - Hoàn thành.