"Á...."
Ngay giây phút cô định bỏ của chạy lấy người thì đã bị cánh tay to lớn của hắn giữ lại, một đường gọn lẹ đè cô xuống giường.
Một tay cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại thì không ngừng lả lướt trên eo thon, rồi xuống dần xuống dần. Tay hắn không kiêng kị luồn xuống u cốc ẩm ướt mà xoa nắn, vân vê.
Phó Tranh thở dốc, hắn khó khăn cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ trong lòng hết sức nhẹ tay tránh làm cô tổn thương.
Bên dưới không ngừng xoa nắn, bên trên cũng không để cô trống vắng nghỉ ngơi, hắn ra sức **** *** khiến môi cô sưng nóng, từng âm thanh chụt chịt ướŧ áŧ vang lên khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy chứ, cũng tại cô cả đang yên đang lành trêu hắn dậy làm gù chứ, giờ phải gánh hậu quả "to lớn" như vậy, cô vác không nổi nha.
Mộc Hạ bị giữ chặt không thể nhúc nhích, đến môi cũng bị khóa lại chả thể kêu la chỉ biết phát ra những âm thanh ưm ưm kháng nghị, cứ ngỡ làm vậy hắn sẽ thả ra, nhưng đâu ngờ âm thanh của cô đối với hắn là sự kiều mị, mê hoặc, điều này chỉ làm cho cậu nhỏ của hắn hưng phấn không ngừng cọ vào giữa hai chân thon.
Cái sự nóng hổi mà hắn mang lại khiết nhiệt độ phòng như tăng cao càng thêm sự kí©h thí©ɧ. Nụ hôn của hắn càng kịch liệt như bày tỏ sự khát vọng của mình đối với cô.
Phải qua một lúc lâu, Phó Tranh mới chịu buông môi cô ra, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt đỏ hồng. Giọng nói trầm tính khàn đυ.c cứ như rót vào tai cô:
"Cho anh nhé. Được không?"
Mộc Hạ dù trong mơ màng nhưng vẫn biết điều hắn muốn là gì, lòng cô hơi phân vân khó xử. Hai tay vòng qua lưng hắn, giọng nói nữ tính mềm mại thủ thỉ bên tai hắn:
"Em...em chưa sẵn sàng. Hay để em dùng tay xoa dịu nhé."
"Được."
Hắn nhanh chóng đồng ý điều kiện trước sự ngỡ ngàng của Mộc Hạ.
Hắn đồng ý nhanh vậy sao? Bất ngờ đấy.
Ngơ đi trong giây lát nhưng rồi Mộc Hạ nhanh chóng đẩy hắn nằm xuống giường rồi đưa tay xuống dưới, nhẹ nhàng cầm lấy cậu nhỏ nóng hổi gân guốc.
Dù không muốn nhưng cũng không thể phủ nhận vật trong tay cô rất to lớn lại, vật này mà ở trong cô thì làm sao cô chịu nổi chứ.
"Em đổi ý rồi?"
Phó Tranh thấy cô cứ nhìn cậu nhỏ của mình thì buông lời trêu trọc. Môc Hạ bừng tính đưa mắt đi nơi khác:
"Đổi ý cái đầu anh ấy."
"Em...em bắt đầu đây nhé."
Nói rồi tay cô nhẹ nhàng lên xuống, mát xa cây gậy thâm đang sừng sững ngẩng cao đầu kia.
Mất khoảng 15 phút, người Phó Tranh như đạt cực đại, hắn rùng mình gầm lên một tiếng rồi phóng một chất trắng đυ.c lên tay cô.
Của hắn nhiều đến nỗi thấm ướt cả một mảng ga giường. Điều này cũng dễ hiểu, hắn đang trong thời kì sung sức lại không thường xuyên giải nhu cầu nên lượng "***** ****" nhiều là điều hiển nhiên.
Sau khi giải phóng, Phó Tranh ôm cô vào nhà tắm tự tay rửa những gì còn sót lại trên tay cô và lau đi chất dịch dính trên người.
Mộc Ha rửa tay xong ra trước, cô tranh thủ vào tủ quần áo thay một bộ ga giường mới, cô sợ có ai vào nhìn thấy thì chả biết giấu mặt vào đâu nữa.
"Phù cuối cùng cũng xong. Mệt chết đi được."
Mộc Hạ lăn lên giường, hoạt động có chút xíu thôi mà mệt đến vậy, cái ga giường kia hơi nặng so với cô rồi.
"Em làm gì mà mệt?"
Phó Tranh tắm rửa qua xong cũng bước ra, trên người hắn chỉ quấn đọc một cái khăn tắm những giọt nước trên tóc hắn còn vương lại rồi từ từ rơi xuống. Râu ria hắn cũng đã cạo nhắn nhụi, trông trẻ ra chục tuổi luôn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nơi cô đang nằm, dường như hắn đã biết vì sao co mệt. Vẻ mặt hắn có vẻ không vui:
"Sao em không để anh làm?"
Mộc Hạ phồng má không phục, sao hắn tự nhiên quát cô thế, thay có tầm ga giường có gì to tát đâu mà phải gọi hắn chứ. Cô có tàn cũng chưa phế nhé.
Cũng chả đôi co với hắn làm gì nhiều, Mộc Hạ lảng đi chuyện khác giục hắn:
"Anh mặc quần áo vào đi, cảm bây giờ."
Phó Tranh bỗng dừng lại, quay người nhìn cô cười:
"Mặc làm gì, để em chiêm ngưỡng rõ hơn thân thể này."
"Em thèm vào."
Mộc Hạ bĩu môi, có múi bụng thì hay lắm sao.
"Em chắc là không thèm đó chứ?"
Vừa nói Phó Tranh vừa gồng mình hết cỡ để lộ ra từng khối cơ bắp chắc khỏe, nam tính, rồi tạo dáng như người mẫu đô vật:
"Thấy thế nào?"
"Phụt...Hahahaaa."
Mộc Hạ lăn ra cười, cái dáng của hắn nhìn kì quá, biết là từ lúc quen cô hắn có hề hước hơn ít lạnh lùng hơn, nhưng cái dáng này của hắn thì trông hài thật sự, bao nhiêu sự lạnh lùng rơi đâu hết.
Phó Tranh thấy cô cười như vậy liền xông tới cù cô khiến cô cười to hơn:
"Em dám cười nữa hả, đây là dáng chuẩn bao người mơ ước đó nhé."
"Ahhaa...em..em xin lỗi. Dáng anh đẹp, em không cười nữa."
.....
*Cốc Cốc*
Tiếng cười im bặt, hình như có tiếng gõ cửa?
*Cốc cốc*
Chết, có người đến thật.
"Anh mặc quần áo tử tế lại đi."
Mộc Hạ vội vàng đẩy Phó Tranh vào tủ quần áo lấy đồ, còn cô thì chỉnh lại quần áo đầu tóc.
"Sao anh lại thay ở đây, vào phòng tắm thay chứ?"
"Em lo cái gì?"
Cô vội vàng gấp rút bao nhiêu thì hắn lại bình thản bấy nhiêu, cô nhanh chóng đẩy hắn vào nhà tắm rồi lật đật ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, hiện lên một dáng hình hiền hậu quen thuộc, cùng một dáng đứng tí hon đang đứng chờ:
"Mộc Hạ."
"Chị."
....Là Phó phu nhân và Phó Duệ. Nhưng chả phải bà đi công tác bên nước ngoài với Phó Lão gia rồi sao? Không gặp gần một tháng, Mộc Hạ cũng cảm thấy nhớ bà, cô coi bà như mẹ mình vậy, thân thuộc và ấm áp.
Mộc Hạ vui sướиɠ ôm lấy Phó Khiết:
"Bác Phó, bác về rồi sao."