Lôi Lạc Dương hừ lạnh, không nhanh không chậm nói
"Không làm gì nhưng cũng là đồng phạm. Người đâu..."
" Hơn nữa cô đã từng lừa dối bạn tôi đúng không... cô còn nhớ cô đã làm gì với bạn tôi không, bạn tôi tên Bùi Kỳ Viễn ...." Lý Mỹ Kỳ thấy anh nói vậy thì giật mình cô ta vẫn cố cãi
" Tôi không có làm gì hết"
" Cô không làm gì thật sao..." Lúc này Kỳ Viễn từ bên ngoài đi vào anh thấy cô ta nói vậy bèn nên tiếng
Làm cho Lý Mỹ Kỳ im bạch không dám ho he thêm. Kỳ Viễn quay lại nói với Lãnh Mặc Phàm
" Cậu xử lý cô ta hộ tôi nhé" nói xong Kỳ Viễn xoay người bước ra ngoài
Lý Mỹ Kỳ nghe vậy khuỵ xuống đất đầu cô ta lắc điên cuồng gào thét
" Tha cho tôi đi mà.... tha cho tôi... tôi còn con nhỏ... làm ơn..."
" Lão đại?" Lúc này Tề Phú lên tiếng
"Đem cô ta (chỉ vào Lý Mỹ Kỳ) cho Tiểu Hổ thưởng thức".
Tiểu Hổ là một con hổ được Lãnh Mặc Phàm nuôi từ nhỏ nên nó được anh huấn luyện rất kĩ, chỉ khi có mệnh lệnh của anh nó mới cắn người.
"Vâng..."
Thế là Lý Mỹ Kỳ bị lôi đi, bỗng chốc trong ngục tâm tối nghe tiếng hét thất thanh của một cô gái rồi im lặng như chưa xảy ra chuyện gì. Lý Mỹ Nhu và An Dương Hàn không ngừng run rẩy, lo lắng không biết Lãnh Mặc Phàm sẽ dùng biện pháp gì để tra tấn họ.
"Xin...anh...hãy tha...cho em..."Lý Mỹ Nhu rơi nước mắt, cất giọng run run lên xin được tha thứ
"Tha? Cô nghĩ dễ vậy sao? Đυ.ng vào người của tôi các người chắc biết sẽ có kết cục gì?"
"Không....xin anh....tha cho em..."
"IM!"
Lãnh Mặc Phàm gằng giọng, ngay lập tức Lý Mỹ Nhu im bặt. Mắt thấy Lãnh Mặc Phàm đứng dậy, hai người liền thở phào nhưng ngay lập tức sắc mặt trắng bệch
"Các người biết xử lý họ ra sao chứ? Đừng để ta thất vọng...."
"Dạ, lão đại".
Lãnh Mặc Phàm rời khỏi, đám thuộc hạ bất đầu triển khai kế hoạch tra tấn họ đến chết và cũng ngay đêm hôm đó Tập đoàn An Thị đã không còn tồn tại trên đời, An gia sụp đỗ và sống cuộc sống nghèo túng mà không rõ nguyên nhân.
Lãnh Mặc Phàm từ mật thất đi ra, nghe quản gia nói Băng Di chưa tỉnh thì Lãnh Mặc Phàm nhanh chóng lên xem, chân gần bước tới cửa thì nghe tiếng hét bên trong
"Không... buông tôi ra....Mặc Phàm... cứu em..."
Lãnh Mặc Phàm lòng thắt lại bước nhanh về phía cửa rồi chạy vào ôm cô, an ủi
"Bảo bối, đừng sợ...."
Băng Di cảm nhận được hơi ấm quen thuộc thì vùi đầu vào ngực Lãnh Mặc Phàm, ôm chặt lấy anh nức nở
"Ông.... xã..."
"Ừ, bảo bối.... không sao rồi".
Băng Di ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Lãnh Mặc Phàm. Anh dịu dàng lâu đi những giọt nước mắt còn động lại trên mi cô
"Ông xã, đói.."
Băng Di chu môi anh đào nhỏ nhắn lên nói, khiến Lãnh Mặc Phàm phì cười anh nhéo chóp mũi cô một cái rồi nói
" Đợi anh một tí".
Lãnh Mặc Phàm ra ngoài chưa được mười phút thì quay lại, trên tay bưng một bát cháo. Băng Di định cầm ăn nhưng bị Lãnh Mặc Phàm giật lại
"Để anh".
Lãnh Mặc Phàm đút từng muỗng cho Băng Di, cô nhanh chóng ăn hết. Vô tình liếʍ môi làm Lãnh Mặc Phàm nhịn không được mà hôn lên môi cô, một nụ hôn thật sâu. Cho đến khi cảm thấy cô gái nhỏ sắp thở không được anh mới luyến tiếc rời môi cô. Băng Di thở hổn hển dựa vào ngực Lãnh Mặc Phàm, chu môi bất mãn hỏi
"Đây là đâu?"
"Tổng bộ bang Hắc Ưng".
Băng Di chỉ "ồ" một tiếng rồi rời giường, nhưng vừa mới đặt chân xuống đã bị một lực mạnh kéo lại
"Bảo bối, em không có gì để nói với anh?"
"Nói? Nói gì?"
"Em đang mang thai?"
Băng Di lúc này mới sực tỉnh, phải rồi ha sao cô lại quên mất mình đang mang thai? ( —.—) Băng Di gật đầu, rồi cười hì hì
"Bảo bối, cảm ơn em."
Cảm ơn em đã đến bên anh, cảm ơn em đã mang con của anh, cảm ơn em vì tất cả... Lãnh Mặc Phàm ôm chặt Băng Di vào lòng, cưng chiều cùng ôn nhu nói
"Bảo bối, anh yêu em....rất yêu em..."
Lãnh Mặc Phàm không biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần, nhưng anh thật sự rất yêu bảo bố nhà mình a, dù nói câu này nghìn lần anhcũng vẫn muốn nói một câu "anh yêu em" hơn mạng sống của mình.