Chương 54: Bắt cóc*

Băng Di bừng tỉnh, cô muốn cử động nhưng Băng Di phát hiện thân thể mình bị trói chặt trên chiếc ghế, làm cô không nhúc nhích được. Đưa mắt nhìn xung quanh chỉ là một mảnh tối đen, nơi này hình như rất cũ có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc. Đây... rốt cuộc là đâu?

Đang mê man trong dòng suy nghĩ mà không biết có người bước lại gần, cho đến khi tiếng nói đó vang lên

"Mày tỉnh rồi à!?"

Băng Di nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt

"Cô bắt tôi tới đây làm gì?"

"Mày sẽ biết nhanh thôi."

Nói xong người phụ nữ quay đi, không quên căn dặn phải trông chừng Băng Di thật kĩ.

"Cô thả tôi ra, nếu không Mặc Phàm sẽ không tha cho cô."

Nhưng đáp lại câu nói đó chỉ là tiếng đóng cửa vang lên

"Cô bé, gào thét cũng vô ích, chi bằng ngoan ngoãn mà im lặng."

Băng Di không nói lời nào, cô tin rằng Lãnh Mặc Phàm sẽ tìm ra cô.

Tổng bộ bang Hắc Ưng

"Rầm" tiếng đập bàn vang lên, Lãnh Mặc Phàm đôi mắt hằng lên tia máu như muốn gϊếŧ người. Anh thật sự đang rất muốn gϊếŧ người, đơn giản vì đã hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy bảo bối. Lãnh Mặc Phàm lo lắng, anh lo cho Băng Di, lo cho đứa con chưa chào đời của họ. Điện thoại không liên lạc được, định vị tối tân nhất cũng bị nhiễu sóng.

Lãnh Mặc Phàm nhìn đám thuộc hạ quát



"TÔI CHO CÁC NGƯỜI MỘT NGÀY, TRONG VÒNG MỘT NGÀY KHÔNG TÌM ĐƯỢC PHU NHÂN THÌ ĐEM MẠNG CÁC NGƯỜI ĐẾN ĐÂY ĐỂ ĐỔI!"

Đám thuộc hạ không ngừng chảy mồ hôi, mặc dù trời không nóng đấy. Họ đều có cùng một suy nghĩ đó là lão đại trước nay chưa từng như vậy. Chắc phu nhân gì đó rất quan trọng đi?

Theo lời Lãnh Mặc Phàm top ba top bốn kéo nhau đi tìm phu nhân, không thôi sẽ chịu kết cục thảm a. Nhìn đám người tản đi, Lãnh Mặc Phàm mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Anh lấy tay day day huyệt thái dương, đã mấy ngày liền anh không ngủ nên có chút mệt, nhưng cho dù Lãnh Mặc Phàm có thời gian để nghỉ ngơi thì anh không tài nào ngủ được. Vì anh rất lo cho bảo bối, không biết cô thế nào. Ăn có no, mặc có đủ ấm không?

Trong căn nhà hoang, Băng Di bình tĩnh nhìn xung quanh căn phòng. Cô muốn tìm một vật để cắt dây đang trói tay mình. Xem xét kĩ một lần, Băng Di nhìn bình hoa đang đặt cách cô khoảng năm đến bảy bước. Nhược Hy cố gắng di chuyển đến chỗ bình hoa và....

"Xoảng"...mấy tên canh cửa ở ngoài nghe tiếng động thì chạy nhanh vào, chỉ thấy bình hoa bị vỡ tan tành. Một tên liếc Băng Di nói

"Tốt nhất đừng dở trò."

Nhìn bọn họ ra ngoài, Băng Di từ cánh tay lấy ra miếng vỡ của bình hoa. Nhưng lúc làm vỡ bình hoa cô không may làm chính mình bị thương, máu từng giọt nhỏ xuống sàn. Băng Di run rẩy nhìn nhưng cô cố kiềm nén sự sợ hãi mà cắt lấy sợi dây. Từng phút từng phút trôi qua, cuối cùng cô cũng thành công gỡ bỏ sợi dây. Băng Di sờ vào túi áo, cũng may họ không lấy điện thoại của cô. Băng Di nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc và gọi, bỗng cánh cửa bị mở toan bước vào là hai người phụ nữ và một người con trai.

Mà bên Lãnh Mặc Phàm, khi nhìn thấy số gọi đến anh nhanh chóng bắt máy, nhưng không nghe một ai trả lời, làm lòng anh càng dấy lên lo lắng. Đợi một lúc lâu thì nghe đầu giây bên kia nói

"Các người bắt tôi làm gì?"

Nghe được giọng nói quen thuộc của bảo bối, Lãnh Mặc Phàm mừng rỡ liền ra hiệu cho đàn em bắt định vị xem cô đang ở đâu

"Mày nghĩ xem, nếu tao không có được Lãnh Mặc Phàm thì mày cũng đừng hòng".

"Lý Mỹ Nhu cô tưởng tôi sợ cô sao".

-.....