Mặt Băng Di đỏ bừng, miệng thì nói lí nhí. Du Tuấn nghe xong thì ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại tin thần
"Phàm có biết không?"
"Dạ không, em chưa chắc nên mới không nói với anh ấy, với lại anh cũng đừng nói với Mặc Phàm".
"Được, đợi anh một lát."
Du Tuấn lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau năm phút một cô gái với vốc dáng cân đối mở cửa bước vào.
"Xin chào, tôi là Du Anna."
"Chào chị em là Băng Di còn đây là bạn em Vân Hy".
" Được rồi, em nằm xuống để chị kiểm tra cho".
Nói xong Băng Di nằm xuống giường, Du Anna kiểm tra tổng quát một lần. Sau khi xong xuôi rất nhanh có kết quả. Du Anna nhìn Băng Di cười
"Chúc mừng em, em đã có thai được một tháng rồi".
"Dạ, em cảm ơn chị".
"Chúc mừng, Tiểu Di"
Sau khi nghe căn dặn kĩ càng của Du Anna thì họ rời khỏi bệnh viện
"Cậu định nói cho chồng cậu biết không?"
"Dĩ nhiên, bây giờ mình đến công ty."
Nhưng vừa đi được mấy bước thì có năm người áo đen chặn đường hai người. Đối với năm người này hai cô cũng đủ xử nhưng bây giờ hai người đều mang thai nên không thể nào động võ.
"Các người muốn gì?"
Băng Di lạnh lùng hỏi
"Hàn tiểu thư có người muốn gặp cô".
Một người trong số đó lên tiếng. Băng Di do dự một tí rồi cũng bước theo, mình cô là đủ cô không muốn kéo Vân Hy vào vụ này. Vân Hy chiếc nhìn chiếc xe mất hút thì mới ý thức được. Vân Hy nhanh chóng gọi cho Lãnh Mặc Phàm nhưng không được, cô bắt xe đến Tập đoàn Thần Vũ.
Xe dừng trước tập đoàn cô nhanh chóng chạy đi tìm Lãnh Mặc Phàm nhưng anh đang họp. Thư ký lại không cho cô vào, đành liều một phen vậy, Vân Hy nhân lúc thư ký không để ý liền đi vào phòng họp. Hoảng hốt thư ký đuổi theo miệng không ngừng gọi
"Vân tiểu thư, không được, tổng tài đang họp".
"Rầm" cánh cửa vừa mở Vân Hy đã nhanh chóng bước vào, cô thư ký mới nhậm chức thì mặt mày tái mét.
Phòng họp bỗng chốc im lặng như tờ, nhưng Vân Hy không để ý điều đó quay sang nói với Lãnh Mặc Phàm
"Anh mau cứu Băng Di, cô ấy bị bắt cóc...."
Lời vừa dứt, Vân Hy cũng ngất xỉu cũng may Phong Nam đỡ kịp, quay sang Lãnh Mặc Phàm
"Tổng tài
Lãnh Mặc Phàm không nói lời nào, bỏ đi. Ra khỏi phòng họp anh tức giận quát lên
"Điều động tất cả anh em trong bang tìm được phu nhân thì thôi."
"Không tìm được đem cái mạng các người về đây".
"Vâng". Tề Vũ đổ mồ hôi hột nhưng nhanh chóng rời đi. Lôi Lạc Dương đi mọi ngốc ngách nhưng vẫn không tìm được
Tại trụ sở chính, bang Hắc Ưng
"CHẾT TIỆT! TÔI NUÔI MÁY NGƯỜI CHỈ VIỆC TỐN CƠM"
"Phàm, bình tĩnh lại đã nào. Nghỉ xem ai có thù với cô ấy không?"
Kỳ Viễn nhìn Lãnh Mặc Phàm đang mất bình tĩnh nói, anh biết Lãnh Mặc Phàm lo cho Băng Di nhưng trước hết phải bình tĩnh thì mới được.
Vân Hy thì khóc lên vì lo lắng, như nhớ ra điều gì đó cô vội vàng nói
"Anh phải mau cứu lấy Tiểu Di, bởi vì cô ấy... cô ấy đang mang thai".
"Rầm" một tiếng, Lãnh Mặc Phàm như sét đánh ngang tai, cô ấy mang thai? Là con của anh?
"Chết tiệt! Các người còn không mau đi tìm cho tôi. Cho dù lục tung cả thành phố này cũng phải tìm ra cho tôi."
Tề Vũ cùng Tề Phúc mặt đã đanh lại, phu nhân mang thai? Lão đại lo lắng cũng phải, nhưng ai to gan dám đυ.ng đến phu nhân? Họ nhất định sẽ tìm ra phu nhân cùng có tiểu chủ tử, tuyệt đối tìm ra trước khi họ gặp chuyện không may.