Chương 40: Đưa cơm cho anh

Sáng hôm sau, Băng Di tỉnh dậy đã là chín giờ sáng. Cô mệt mỏi mở mắt, nhìn phía giường bên cạnh. Không thấy anh đâu cả, chắc anh đã đi làm. Băng Di lết thân xác mệt mỏi đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Sau mười lăm phút, cô bước ra với chiếc đầm màu xanh ngọc ngắn ngang đầu gối, tóc được búi cao thả vài cọng phía trước. Băng Di bước khỏi phòng, lúc đi xuống Má Trịnh đang làm việc thấy cô liền cúi đầu cung kính chào.

"Thiếu phu nhân".

"Lãnh Mặc đi làm rồi ạ?"

"Vâng ạ, trước khi đi thiếu gia còn dặn khi thiếu phu nhân thì dọn cơm cho người".

Băng Di mỉm cười gật đầu xem như đã biết, sau đó xuống bếp lục lọi gì đó. Má Trịnh khó hiểu nhìn Băng Di, một hồi lâu sau mới lên tiếng

"Thiếu phu nhân? Người cần gì sao?"

Băng Di nghe Má Trịnh hỏi thì mỉm cười, miệng trả lời nhưng tay vẫn làm

"Cháu muốn làm thức ăn trưa cho Lãnh Mặc".

Má Trịnh nghe được câu trả lời thì cười híp cả mắt. Thiếu gia đúng là biết chọn người để lấy, thiếu phu nhân thật yêu thương thiếu gia. Đang suy nghĩ thì lời nói của Băng Di làm bà sực tỉnh

"Má Trịnh lấy giùm con cặp l*иg được không ạ?"

"Dạ! Thưa thiếu phu nhân".

Má Trịnh nhanh chóng đưa cặp l*иg cho Băng Di. Nhận lấy cặp l*иg từ tay Má Trịnh, Băng Di bỏ thức ăn vừa nấu xong vào. Khi làm xong tất cả đã là 10h30", Băng Di mỉm cười nói

"Cháu đến công ty của Lãnh Mặc rồi sẽ về".

"Dạ, Thiếu phu nhân để tôi đi gọi tài xế chở cô đi."

Băng Di gật đầu ý nói được, sau đó bước ra ngoài lên xe đi đến công ty.

Băng Di nhìn tòa nhà cao 98 tầng kia không khỏi nuốt nước bọt. Cô chỉ biết Tập đoàn Thần Vũ rất nổi tiếng, nhưng cô không ngờ nó lại to như vậy. Chỉnh lại trang phục, Băng Di một thân váy xanh ngọc, guốc màu trắng đính ngọc trai, tóc búi mắt đeo kính râm bước vào tập đoàn.



Mọi người nhìn thấy cô không khỏi bàn tán.

"Cô ấy là ai? Sao có thể vào được đây?"

Thật giống minh tinh điện ảnh"

"Cô ấy thật đẹp!"

........

................

Băng Di như bỏ ngoài tai những lời bàn tán đó, cô đi thẳng lại chỗ quầy tiếp tân. Cô nhân viên thấy Băng Di đi lại thì đánh giá Băng Di từ trên xuống dưới, mà Băng Di cũng mặc kệ cô nhân viên. Lúc mắt thấy cô đã đứng trước mặt mình, cô nhân viên vội vàng cúi đầu lễ phép hỏi

"Tiểu thư, tôi có thể giúp được gì cho cô?"

"Tôi muốn gặp tổng tài của các cô

"Xin lỗi, tiểu thư có hẹn trước không ạ!

Cô nhân viên thấy Băng Di muốn gặp tổng tài thì cảm thấy kỳ quái. Không phải đồn rằng tổng tài không gần nữ sắc sao? Cô nhân viên nhìn cặp l*иg trên tay Băng Di thì cũng đoán được, chắc cô cũng như bao người phụ nữ khác đến lấy lòng tổng tài đi?

"Không, nhưng tại sao phải hẹn trước?"

"Xin lỗi tiểu thư, tổng tài đang bận họp nếu không hẹn trước sẽ không được gặp. Thật xin lỗi..."

"Nhưng.."

Lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị một giọng nói giận dữ cất lên

"Cô về đi, tổng tài không bao giờ gần phụ nữ."

Băng Di nhìn cô gái ăn mặc hở hang trước mắt thì nổi đóa, tập đoàn lại tuyển những người như vậy? Băng Di tức giận, mặt cũng lạnh đi hẳn trên người tỏa ra khí thế chết người. Bất giác Lý Mỹ Nhu rùng mình, mọi nhân viên nhìn khí thế này làm cho hoảng sợ, thật giống đại boss của họ a.



"Cô là ai?"

Lý Mỹ Nhu hơi lùi lại khi nghe giọng điệu lạnh lùng của Băng Di, nhưng vẫn kiêu ngạo nói

"Tôi là thư ký tổng tài".

"Tên?"

"Lý Mỹ Nhu".

Băng Di nghe tên cô ta có chút quen thuộc, Lý Mỹ Nhu không phải em ruột của Lý Mỹ Kỳ sao?

Lý Mỹ Nhu, không ngờ gặp cô ở đây. Băng Di nhếch mép cười lạnh rồi nói

"Tôi muốn gặp tổng tài".

Cố chấp! đó là ý nghĩ đầu tiên trong suy nghĩ của Lý Mỹ Nhu.

"Không hẹn, không được gặp. Nếu cô không đi tôi sẽ gọi bảo vệ".

Cô nhân viên thấy tình hình không ổn liền khuyên ngăn, mặc dù cô rất sợ

"Chị Lý, hay để em gọi điện thoại cho trợ lý Hàn hỏi xem?"

"Cô im miệng, từ khi nào mà một tiếp tân như cô có quyền xen vào?"

Cô nhân viên im bặt, lo lắng nhìn về phía Băng Di. Băng Di quay sang nói

"Có thể cho tôi mượn điện thoại?"

"Dạ?! Có thể..."