Tầm Ly Ly chớp chớp mắt:" cảm ơn Lão Đại đã quan tâm, chuẩn bị cũng sắp xong rồi ".
" ừm, cần giúp đỡ gì cứ việc nói ".
" cảm ơn Lão Đại, tuy nhiên việc này tên Lão Tam cứng đầu kia một mực nói muốn tự tay chuẩn bị nên có lẽ sẽ không cần".
Tầm Ly Ly nói đến đây liền trách móc, trong mắt lại ẩn chứa ý cười.
" ừ ".
" Lão Đại, đến lúc đó phải đến uống rượu mừng của bọn em nha".
Hoắc Tiêu gật đầu:" tất nhiên rồi".
Trao đổi một ánh mắt khẳng định xong, Tầm Ly Ly liền ra khỏi phòng.
Dưới lầu, Tang Hỷ Dao đang khuấy cafe, hơi nóng trong ly bốc ra ngào ngạt, cô nhìn cafe đậm đen trong ly thì nhíu mày.
Hoắc Tiêu có thói quen uống cafe nguyên chất không bỏ đường, cũng không thèm sữa.
Cô trợn mắt, màu đen như thế này sẽ đắng chết, hắn bình thường đã rất đàn ông rồi, không cần dùng cafe đen để khẳng đinh đâu.
Tang Hỷ Dao đảo cafe cho tan đều xong thì đặt vào khay chuẩn bị bưng lên, nhưng xui xẻo vừa ra khỏi cửa thì đυ.ng phải Đổng Tầm Tâm đang cao ngạo bước vào.
Tang Hỷ Dao bị đυ.ng phải, chao đảo làm ly cafe sánh một chút, đổ hết lên tay trắng noãn của cô.
Tang Hỷ Dao bị đau mà rụt người lại.
" xin lỗi, xin lỗi, cô có sao không?".
Cô nhận ra Đổng Tầm Tâm này, là nhân viên thực tập mới vào công ty tháng trước, bằng cấp, văn bằng chứng chỉ đều loại A.
Cô vội vã đặt khay cafe lên bàn, rồi chay qua mở vòi nước để nó xối lên tay, cơn đau liền dịu lại, tuy không bị bỏng nhưng nó lại đau như kim châm, cái chỗ bị nước sôi đổ lên cũng bị đỏ một mảnh.
Cũng may là khi cô khuấy cafe độ bóng đã không còn cao như lúc mới pha, chứ nếu không thì đã bị nổi bọng nước rồi, cũng may khi nãy cafe chỉ đổ lên người cô, không có rơi xuống trúng Đổng Tầm Tâm.
Đổng Tầm Tâm thấy cô như thế, ánh mắt rất cao ngạo, chỉnh chỉnh áo vest chỉ cài 1 nút, bên trên lộ ra nửa bầu ngực trắng noãn, đôi môi đỏ tươi phun ra những lời ác độc:" cô không có mắt à, nếu hôm nay cô đυ.ng phải tôi làm hỏng bộ quần áo này thì cô đền nổi không?".
" tôi xin lỗi, xin lỗi ".
Tang Hỷ Dao chỉ biết rối rít xin lỗi.
Đổng Tầm Tâm nhìn tay cô đã đỏ ửng, liếc xéo:" bị nhẹ như thế à, sao không bị nặng thêm, đáng đời ".
Tang Hỷ Dao đứng trước lời nói châm chọc này của ả ta đã muốn nổi đóa, vừa vặn lại nghe ả ta hỏi:" Ly cafe này pha cho ai?".
Tang Hỷ Dao thành thật nhún vai:" là pha cho sếp".
Pha cho crush của cô đấy thì sao nào Tang Hỷ Dao thật muốn châm chọc lại nhưng mà trong vốn từ trống rỗng, không có một chữ nào để nói ra phản bác người khác, đành ỉu xìu im lặng.
Hai mắt Đổng Tầm Tâm sáng lên, hỏi rõ:" có phải sếp Hoắc?".
" chính xác... "
Tang Hỷ Dao gật đầu, chưa kịp nói thêm gì thì đã bị Đổng Tầm Tâm chặn ngang.
" cô không cần mang lên, ly cafe này cứ để tôi, loại người hậu đậu như cô, lượn lờ trong mắt sếp sẽ làm sếp căng thêm khó chịu ".
" cô....".
Nói xong không đợi cô phản ứng kịp thì giành lấy, bước nhanh ra khỏi phòng, cô muốn nói cô pha cà phê cho Hoắc Tiêu thì liên quan gì đến cô ta nhưng mà người đã đi mất tiêu rồi.
Cô ta từ lúc gặp được Hoắc Tiêu trong buổi họp công ty đã nhất kiến chung tình, đáng nhẽ sếp phải chọn cô ta làm thư ký riêng mới đúng, chỉ có cô mới xứng được ở gần sếp thôi, loại chậm chạp kia, sếp sao mà cần chứ, chắc chắn sếp sẽ cảm thấy khó chịu cho xem.
( não tàn à bà chị ?😐😐😑).
Đổng Tầm Tâm vừa đi vừa tưởng tượng, cũng rất hồi hộp khi gặp sếp sẽ nói những gì, sau đó nhìn xuống ngực mình xem áo có bị lệch hay cai quá hay không mới bình ổn đem cafe lên.
Tang Hỷ Dao bị đau mà giật mình, thôi thì cứ để cô ta đưa cafe cho Hoắc Tiêu đi, trước tiên cô đi tìm thuốc bôi tay đã rồi tính sau.
Thi ký Lưu thấy có người lạ mặt đến tầng này thì tưởng là khách hàng, quái lạ, nếu có khách muốn gặp boss thì bộ phận bên dưới đã thông báo trước cho hắn rồi, đằng này lại không có, nhưng chỉ nghĩ vậy thôi chứ thứ ký Lưu vẫn dùng hết sự chuyên nghiệp của mình ra tiếp đón.
" cho hỏi...".
" tôi đem cafe cho sếp ".
Lại bị Đổng Tầm Tâm cắt ngang, giọng hào hùng như thể cô ta đang tuyển bố chủ quyền.
Thi ký Lưu nhíu mày khó hiểu, đưa cafe?.
" Thư ký Tang đâu?".
Hắn nhớ không nhầm là Tang Hỷ Dao đi pha cafe cho sếp mà....
" lúc nãy tôi thấy cô ta chậm chạp quá đành giúp cô ta mang lên đây, anh mau tránh ra để tôi vào".
Đổng Tầm Tâm không hề biết trời cao đất dày làm thủ ký Lưu ngày càng chán ghét, chuyện gì đây...?.
" xin lỗi, e là không được, chưa có sự đồng ý của sếp, không một ai có thể vào ".
Đổng Tầm Tâm bị chặn đã muốn bực bội, trong mắt thư ký Lưu càng khó chịu chán ghét hơn.
Cô lầm rồi, boss rất cưng chiều Tang Hỷ Dao đó, thiệt đúng là ở đâu lòi ra não tàn thế không biết.
" anh nói nhiều như vậy làm gì, tránh ra".
Một tay bưng cafe, tay còn lại đẩy mạnh thư ký Lưu vào tường, Đổng Tầm Tâm liền nện giầy cao gót bước qua.
Thư ký Lưu nghiến răng nghiến lợi, xem xem, cô ta chờ bị sếp đuổi việc đi, hắn bị đẩy mạnh, bực muốn chết, quay số điện thoại bàn kết nối vào phòng Tổng giám đốc.
" sếp... có một người... như thế này, thế này...Rồi thế này ".
" tháng này cậu bị trừ tiền lương".
Hoắc Tiêu nghe hắn nói xong thì sắc mặt u ám, bỏ lại một câu rồi tức giận cúp máy.
Bên ngoài này thư ký Lưu nghe tiếng di động truyền tới bíp bíp liền biết sếp đã nổi giận cúp máy, dù nghe sếp nói mình bị trừ tiền lương, lòng rất đau nhưng như thế thì có là gì, dù cho hắn bị trừ hết tiền lương thì đã sao?, phải cho cái người mới bước vào một bài học hắn mới hả dạ.
Lúc này, vẻ mặt thư ký Lưu rất sung sướиɠ chờ xem kịch vui.