Chương 2

“Joe, anh cảm thấy bộ dạng em thoạt nhìn như thế nào? Có thể đi?”

Ở trước cửa nhà ăn, Hà Xảo Tình ở bên cạnh hỏi một trăm linh tám lần Joe, tưởng hướng hắn xác nhận hình tượng của mình hoàn hảo không sứt mẻ.

Niếp Huân nha, như thế nào cô rất muốn gặp

người, nhưng không phải kẻ có tiền muốn gặp cũng không gặp được nhân vật truyền kỳ nha, thật là rất khẩn trương nha.

“Rất đẹp.” Joe vô lực trả lời. hai chữ này hắn ở trên đường đã nói không quá một trăm lần.

“Em rất khẩn trương nga, Joe. Anh cảm thấy anh ấy sẽ thích em sao?” cô kéo kéo lại cái váy sờ tóc hỏi.

“Anh cảm thấy cô thích hắn hay không mới là điểm quan trọng.” hắn thở dài nói.

“Vì sao anh lại nói vậy?” Hà Xảo Tình bỗng nhiên dừng lại cước bộ, hoài nghi ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cô đã nghe câu này hay chưa, chờ mong càng nhiều, thất vọng càng lớn. Anh sợ cô đem đối phương tưởng tượng đến thật hoàn mỹ, kết quả khi thấy ngoài đời thật, ngược lại sẽ rất thất vọng.” Joe phiết phiết môi.

Từ khi hắn nói Niếp Huân đồng ý gặp mặt cô, cảm xúc của cô vẫn hưng phấn cao vυ"t đến tận bây giờ, giằng co cả tuần lễ không hề suy giảm, làm cho hắn không thể không lo lắng.

“Ý tứ của anh muốn nói cho em biết sẽ không phải là, bộ dạng anh ấy thực xấu đi?” cô híp mắt đề cao âm lượng hỏi.

“Diện mạo đối với cô mà nói, cũng không phải là tiêu chuẩn quan trọng nhất đi?” Joe không đáp hỏi lại cô.

“Đương nhiên.” Hà Xảo Tình không chút do dự gật đầu, tuyệt không để ý bị người ta nói là vì vẻ bề ngoài.

“Hiện tại nhiều thế hệ ai mà không chú trọng đến bề ngoài nha? Nói không cần đều là dối trá cả.” một chút, cô nhanh nhìn chằm chằm vào Joe hỏi:

“Cho nên bộ dạng Niếp Huân thật sự rất xấu sao?”

“Anh cũng chưa từng thấy hắn.”

Cô ngây người một chút, đột nhiên ra tay dùng sức đánh hắn:

“Vậy anh làm gì mà lại làm em sợ.”

“Anh chỉ muốn cô chuẩn bị tâm lý một chút thôi.” Joe thần thái vô tội xoa chỗ đau nói:

“Hơn nữa anh nghe Á Phu nói, lão bản bọn họ bề ngoài tuyệt đối không giống một người nổi tiếng trong xã hội, cả nhóm đồng nghiệp nếu đi ra khỏi cửa, hắn luôn là người cuối cùng bị chú ý đến.

“Cho nên bộ dạng của anh ấy thật xấu?” Hà Xảo Tình không tự chủ được hơi lộ ra giọng điệu thất vọng.

Trong thiên hạ quả nhiên không có ai là hoàn mỹ tuyệt đối, cái chính là có cái này mất cái kia, ông trời quả nhiên công bằng.

“Cô không phải chưa đánh đã lui đấy chứ?” nghe giọng điệu thất vọng của cô, Joe hỏi.

“Vì sao em chưa đánh đã lui?” cô đột nhiên nhìn hắn

“Không phải Niếp Huân là một nhân vật truyền kỳ, không phải mỗi người đều có thể có cơ duyên nhìn thấy hắn, quen biết hắn, em có cơ hội này vì sao lại bỏ cuộc?”

“Cho nên cô muốn đi?”

“Đương nhiên!”

Nhìn vẻ mặt kiên định, hắn còn có thể nói cái gì, chỉ có thể nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Gật gật đầu, hai người cùng nhau hướng nhà ăn không xa ngay đó bước tới.

“Hoan nghênh quý khách.”

Bồi bàn đứng ở cửa vì họ mà đẩy cánh cửa nhà hàng, mà bên trong bồi bàn xác định bọn họ đã đặt bàn từ trước, cung kính dẫn dắt bọn họ đến nơi có hai người đàn ông đang ngồi chờ đợi.

Bọn họ vừa đến, hai người đàn ông lập tức lễ phép đứng lên mời.

Joe thân mật chào với người yêu Á Phu, cô cũng đã có chút hiểu biết từ trước, cho nên nam nhân còn lại chính là Niếp Huân? Hà Xảo Tình không tự chủ được đánh giá người xa lạ duy nhất trước mặt mình.

Anh so với tưởng tượng của cô tốt nhiều lắm, tuyệt không giống như những lời Joe vừa nói, là người bị chú ý cuối cùng, bởi vì chỉ là chiều cao của anh quá khả quan.

Anh cao bao nhiêu? Ít nhất cũng hơn 1m85 đi? Bởi vì Joe cùng Á Phu hai người đều cao trên 1m8. mà anh đứng lên so với bọn họ còn cao hơn nữa!

Trừ lần đó ra, tuy rằng anh cũng có có khí chất, một thân tây trang thẳng tắp khí thế cùng cảm thấy sự tồn tại, một sự nghiệp vững chắc, tinh nah của xã hội, giống Joe cùng Á Phu.

Anh phi thường, phi thường làm cho người ta có cảm giác tồn tại, ít nhất đối với cô mà nói.

Về phần cứng nhắc mà nói anh không có cái gì khiến người ta không vừa mắt, đại khái cũng chỉ có cặp kính mắt trên mũi kia thôi.

“Chúng tôi không đến muộn chứ?” Joe hỏi Từ Á Phu.

“Không có, là chúng tôi vừa mới đến.” hắn đối với người yêu mỉm cười, sao đó quay đầu về phía cô,

“Tiểu Tình muội muội, một thời gian không gặp, cô càng hấp dẫn hơn.”

“Cám ơn anh, Á Phu.” Hà Xảo Tình giương cao khóe miệng, sao đó chủ động hướng Niếp Huân, tự nhiên hào phóng mở miệng nói:

“Xin chào, tôi là Hà Xảo Tình.”

“Xin chào, tôi là Niếp Huân.” Anh thân thủ cầm lấy tay cô, hướng cô mỉm cười một chút.

“Nghe danh đã lâu, hôm nay thật vinh hạnh mới có thể gặp mặt anh, Niếp Huân tiên sinh.”

“Tôi cũng vậy, Hà Xảo Tình tiểu thư.”

“Tốt lắm, hai người cứ tiếp tục tiên sinh tiểu thư ngồi xuống đi, nhiệm vụ của tôi cùng Joe đã hoàn thành, hai chúng tôi đi trước một bước.” Từ Á Phu nhìn hai người bọn họ nói, sau đó vẫy vẫy tay Joe cùng nhau sóng vai rời đi.

“Mời ngồi.” Niếp Huân hướng cô tiếp đón.

Hà Xảo Tình gật đầu ngồi xuống.

“Cô so với tưởng tưởng của tôi còn tú lệ nhỏ bé hơn.” Anh nhìn cô dứt khoát gọn gàng nói.

“Mà anh so với tưởng tượng của tôi còn cao lớn tùy tính.” Cô khinh sửng sốt, nhìn anh hồi phục.

Niếp Huân nhịn không được mỉm cười:

“Đại khái cô nghĩ đến mình sẽ gặp được một người tây trang thẳng tắp, bề ngoài nhân sỹ có chút cẩn thận tỉ mỉ chuyên nghiệp đi?”

“Mà anh cũng nghĩ đến chính mình một nữ nhân thân cao y phục diềm lệ, bề ngoài tràn ngập tự tin, khí thế đi? Thật có lỗi, làm cho anh phải thất vọng rồi.” cô hai mắt mở to linh động nói.

“Thất vọng thì không, nhưng ngoài ý muốn thì thật ra có một chút.” Niếp Huân mỉm cười nhìn cô nói.

“Diện mạo của cô cùng cá tính thật không đồng nhất nha.” Bởi bì bề ngoài hoàn toàn là hình tượng mỹ nữ có khí chất ngọt ngào, không giống với hình tượng đại tỷ cay nồng mà Á Phu đã từng nói đến.

“Tựa như anh cho rằng nhân vật truyền kỳ với cổ tích là giống nhau. Cô gật đầu, một bên làm bộ biểu tình đã biết.

Trên mặt Niếp Huâný cười lại bất tri bất giác đậm dày hơn một ít. Cô quả nhiên rất thú vị!

“Chúng ta đến đây để ăn. Cô còn không gọi đồ ăn đi?” anh hỏi.

Cô gật đầu.

“Vốn tôi cũng nghĩ muốn ăn trước, giả bộ khí chất mỹ nữ có vẻ dễ dàng một chút, bất quá về sau nghĩ đến tất cả sự tình đều bị các người đem ra làm chuyện cười không biết bao nhiêu lần,tôi nghĩ nên bỏ qua.” Cô bất dắc dĩ phiến môi nói.

“Thật có lỗi.” Niếp Huân nhịn cười nói.

“Bộ dạng anh thật không có thành ý.” Hà Xảo Tình nhìn anh nói một cái.

Thân thủ Niếp Huân đem thực đơn đưa cho cô, nhịn xuống khát vọng muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với cô. Anh sợ nếu như tiếp tục tán gẫu, đại khái thẳng đến khi nhà hàng đóng cửa, bọn họ cũng sẽ có thời điểm rãnh rỗi dừng lại gọi cơm.

Đây là lần đầu tiên anh vừa gặp mặt đã có thể nói chuyện phiếm thoải mái, tuyệt không cảm thấy nữ nhân này nhàm chán hay mất kiên nhẫn. cùng cô gặp mặt quả nhiên là một quyết định đúng đắn.

Hà Xảo Tình gọi một món mỳ Ý cay nồng, Niếp Huân gọi bò bít tết, thời khắc hai người dùng cơm thỉnh thoảng vẫn trò chuyện một chút, một chút không khí xấu hổ hoặc tẻ ngắt đều không có.

Nghe qua nhiều chuyện về cô, đối với Niếp Huân mà nói, cô tựa như một người bằng hữu đã lâu, cho nên một chút cảm giác mới lạ cũng không có.

Mà đối với Hà Xảo Tình mà nói,biết trước hình tượng mỹ nữ trong mắt anh đã sớm tan biến, hco nên biểu hiện cử chỉ ra ngoài tự nhiên không cứng nhắc. bởi vậy hai người ở chung một chỗ cũng cảm thấy thoải mái tự nhiên, không miễn cưỡng.

Giải quyết xong đồ ăn, bồi bàn vì yêu cầu bọn họ mà đưa lên cà phê, trà sữa cùng bánh ngọt.

“Mỳ ý ở đây cũng không tệ lắm, lần sau có cơ hội đến đây dùng cơm, có thể sẽ lại gọi món này.” Cô đề cử nói.

“Cô thích ăn cay?”

“Siêu cấp thích.”

“Tôi biết một quán ăn cay rất ngon, lần sau chúng ta có thể cùng đi ăn.”

“Ý tứ của anh là, anh rất thích tôi, chúng ta có thể có lần hẹn hò tiếp theo?” Hà Xảo Tình khinh chọn đôi mi thanh tú, tựa tiếu phi tiếu theo dõi anh hỏi.

“Theo tôi được biết, cô hẳn là một người rất tự tin, kết quả không phải cô đã sớm đoán được từ trước. không phải sao?” Niếp Huân nhìn cô ý cười sâu sắc.

“Không phải” cô thành thật trả lời. “đối với những người khác có lẽ là vậy, nhưng đối với anh, một chút khả năng tôi cũng không nắm chắc.”

“Nha? Vì sao?” trong mắt anh lóe tò

mò.

“Anh là Niếp Huân nha! Nhân vật truyền kỳ nổi tiếng, một cước liền chấn động giới phú thương nha!”

Ngữ khí cô khoa trương làm cho Niếp Huân nhịn không được muốn cười:

“Trước đó cô đẫ từng nghe nói qua về tôi?”

Hà Xảo Tình dùng sức gật đầu:

“Bằng không anh nghĩ rằng tôi và anh vì sao lại uy hϊếp được Joe cùng Á Phu, nhất định phải giới thiệu anh cho tôi làm quen.”

“Chồng tôi thật thông minh?” Niếp Huân đột nhiên tiếu tựa phi tiếu nhìn cô nói.

Hà Xảo Tình sửng sốt một chút, nhất thời mặt đỏ lên. Chỉ biết bọn họ đúng là hai cái miệng rộng!

“Muốn cười thì cười đi, dù sao tôi sớm đã biết mấy người tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cười nhạo tôi mà.” Một trận xấu hổ trầm mặc, Hà Xảo Tình thấp giọng hét.

“Chúng tôi không có cười nhạo cô.” Niếp Huân nói.

“Chính là cảm thấy tôi buồn cười mà thôi.” Cô hờn dỗi tiếp lời nói.

Ý cười trong mắt anh không nhịn được tràn ra hốc mắt, kéo dài tới tận khuôn mặt.

“Còn nói mấy người không cười nhạo tôi!” Hà Xảo Tình lên án trừng mắt khuôn mặt tươi cười của anh.

“Quên đi, dù sao tôi cũng đẫ sớm biết hình tượng của mình trong mắt mấy người cũng không có gì đáng nói.

Cô nhún nhún vai, lộ ra biểu tình tôi đã thấy.

“Bất quá như vậy cũng tốt, tôi sẽ không phải thẹn thùng. Anh cảm thấy như thế nào?” bỗng nhiên cô hít sâu một hơi hỏi.

“Cái gì thế nào?” Niếp Huân bị cô hỏi vấn đề không đầu không đuôi.

“Chính là cưới tôi làm vợ, làm lão công thông minh của tôi nha..”

Anh nghẹn họng nhìn cô trân trối, khó có khi bị người khác dọa đến không nói nên lời. anh ngây ra như phỗng nhìn cô một lúc lâu sau, đột nhiên lộ ra một chút cười khổ.

“Cô luôn luôn muốn mọi chuyện gọn gang dứt khoát như vậy sao, nửa điểm cũng không lãng phí thời gian?” anh hỏi cô.

“Tập trung vào mục tiêu sau đó dũng cảm tiến tới, tuyệt không ướŧ áŧ bẩn thỉu, cái này chính là cá tính của tôi, tôi nghĩ anh hẳn đã biết.” Hà Xảo Tình nhìn anh, vẻ mặt biểu tình anh hẳn là thấy nhưng không thể trách mới đúng.

Niếp Huân gật đầu.

“Bất quá tôi không nghĩ cô ngay cả quyết định chung than đại sự của mình đều có thể dung đến loại thái độ này.”

“Anh cảm thấy chính mình không đáng tin sao?”

Anh nhíu mày, càng lúc càng thích ứng được cách phương thức nói chuyện của cô.

“Anh cũng đã hiểu chính mình thật tin cậy, như vậy tôi có thể đem tương lai của chính mình giao cho anh mà không cần do dự?”

“Cô cũng không thực sự quen biết tôi.”

Cô từng mắt nhìn, bỗng nhiên lộ ra biểu tình thông minh, làm bộ dạng phỏng vấn.

“Anh có đam mê gì bất lương sao? Hút thuốc, uống rượu, phiêu kỹ, đánh bạc?”

Niếp Huân không tự chủ được lắc đầu.

“Hút thuốc sao?”

Anh lại lắc đầu.

“Tốt.” cô thản nhiên mỉm cười nói, vừa lòng gật đầu.

“Hiện tại tôi biết anh tên là Niếp Huân, sở thích đều phù hợp—ngay cả thuốc lá cũng không hút, lại có một cái đầu thông minh, khẳng định đã khổ học rất nhiều, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, còn là một quản lý của một công ty tài chính, bộ dạng muốn nói suất thì vẫn còn một khoảng cách nữa, nhưng mà là một nam nhân phi thường thông minh trầm ổn sức quyến rũ, phi thường vừa lòng tôi.”

“Tôi nên cảm ơn sao?” Niếp Huân có điểm dở khóc dở cười đáp lại. Như vậy đã kêu là quen biết?

“Không cần khách khí.” Cô nhếch miệng cho anh một nụ cười sáng lạn.

Anh sửng sốt một chút, rốt cục bật cười lắc đầu. Có điểm bị cô đánh bại.

“Thế nào, anh có muốn cưới tôi không?” Hà Xảo Tình theo dõi anh hỏi.

“Trước tiên là nói về cô có vài ưu điểm gì đáng giá để tôi cưới cô làm vợ.” Niếp Huân trầm ngâm một chút, ung dung nhìn cô. Anh nói ra.

“Bộ dạng tôi xinh đẹp, cá tính thẳng thắn, độc lập tâm cơ lại không đùa giỡn. Hơn nữa tôi sẽ không bám anh, không kiêu căng, không thích hàng hiệu, có tư tưởng, có nội hàm, lại hiểu được lế nghĩa, biết trước biết sau. Tôi trở vào phòng, đi vào phòng bếp, quan trọng nhất là…” cô đột nhiên hướng thân mình ngoắc ngoắc ngón tay.

Niếp Huân không tự chủ được hướng cô.

“Tôi ở trên giường rất nhiệt tình.”

Cô như thổi khí len vào lố tai anh nhẹ giọng nói.

Cả người cứng đờ, anh chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí nhanh chóng lan lên mặt cùng hai má. Anh nhìn không chuyển mắt nhìn cô, cô lại hướng hắn cười quyến rũ.

“Thế nào, tôi đủ tư cách chứ?” Hà Xảo Tình cười như hoa hỏi.

Niếp Huân dựa vào lưng ghế sau, đống thời hít sâu một hơi, không dấu vết ổn định tâm tình của mính đã bị cô gây cảm xúc cùng du͙© vọиɠ. anh nhìn thật sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Tình yêu ở đâu? Từ đầu tới cuối tôi chưa nghe cô nhắc đến nó.” Anh nói.

“Tôi có thể tự tin làm cho anh yêu thương tôi.” Cô tin tưởng mười phần, hơn nữa dõng dạc nhìn lại anh.

“Theo tôi được biết, cô thực hoa tâm, cô xác định tôi sẽ yêu một hoa hoa nữ lang sao?”

“Một khi kết hôn tôi đối với hôn nhân sẽ tuyệt đối chung thủy, điểm này anh có thể yên tâm.”

“Nếu tôi đối với hôn nhân không chung thủy thì sao?”

Hà Xảo Tình nhịn không được nhẹ nhàng nhíu mày:

“Anh thực hoa tâm sao?”

Niếp Huân thật cao hứng không thấy cô lộ ra biểu tình lơ đễnh, liền nhíu mày tỏ vẻ cô để ý.

“Hiện tại không có, nhưng tương lai ai biết?” anh nhún nhún vai, cố ý trả lời như vậy.

“Hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có.” Cô bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy biểu tình cố định nói.

“Cô làm sao biết?” anh tò mò hỏi.

“Bởi vì chờ anh cưới tôi, một mỹ nữ hiền thục ôn lương làm vợ, anh sẽ bị tôi mê đảo gắt gao, căn bản không dư thừa tâm tư để liếc nữ nhân khác một cái.” Cô tin tưởng mười phần nâng cằm lên nói.

Anh ngốc sửng sốt một chút, mới cười ra tiếng “cô thật là tự tin.”

“Đây cũng là ưu điểm thứ nhất của tôi, về sau anh còn phát hiện nhiều.” cô kiêu ngạo nói, tuyệt không cảm thấy ngượng ngùng.

Niếp Huân cảm thấy cô thật sự là một nữ nhân thú vị, bất quá chỉ dựa vào sự thú vị cùng du͙© vọиɠ hôn nhân thật sự có thể gắn bó lâu dài sao? Một thời gian ngắn có lẽ mới có thể biết được, nhưng là cả đời cũng tuyệt đối không có khả năng.

“Nếu trong tương lai tôi thực sự yêu thương một người khác, hơn nữa lại phát hiện người kia mới chân chính là người kiếp này tôi yêu nhất, mà cô không phải? Cô sẽ đồng ý cùng tôi ly hôn sao?” anh thu hồi tươi cười, lấy giọng điệu thật sự nhìn cô.

Hà Xảo Tình cau mày tà liếc hắn một cái:

“Còn chưa kết hôn đã nói đến chuyện ly hôn, anh thật đúng là biết cách đả kích lòng tự tin của tôi.” Cô phiết môi khinh thường.

“Muốn đầu tư thì phải biết quyết sách từ trước cho chu đáo, tuy rằng không thể làm đến 100%, nhưng cũng phải có 90% nắm chắc, nếu không khả năng hồi vốn cũng không có. Mà những chuyện không thể hồi vốn tôi không làm.”

“Tôi cũng không phải là kỳ hạn giao hàng hoặc trứng gà sủi cảo quá hạn, cho nên không thể nói hồi vốn hay không?” cô thì thào tự nói.

Niếp Huân sửng sốt một chút, lại lần nữa khóe miệng giơ lên.

“Con người của tôi sẽ không quấn lấy thứ không phải của mình, anh có thể yên tâm.” Đột nhiên cô hít sâu một hơi, hào phóng nói:

“Nếu anh không tim lời nói của tôi, chúng ta có thể ký một hợp đồng hôn nhân.”

“Hợp đồng trước hôn nhân?” Niếp Huân hứng thú nhìn cô. Cô nàng này luôn có thể nói ra những câu kinh người.

“Đúng, anh hẳn biết rõ đó là cái gì?” cô mỉm cười.

“Xem ra hôm nay cô đến đã có chuẩn bị từ trước, không đạt mục đích, thề không bỏ qua đúng không?” hai mắt anh trát cũng không trát nhìn chằm chằm cô nói.

Niếp Huân đột nhiên tháo đôi kính mắt trên mũi xuống, sau đó dựa lưng vào thành ghế, biểu tình lấy chút trầm ngâm đăm chiêu nhìn cô.

Hà Xảo Tình bông nhiên trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn anh bộ dạng không mang kính mắt, có điểm bị dọa.

“Oa a, bộ dạng anh không mang kính với mang kính, làm sao có thể khác nhau như thế được nha? Anh nên vứt bỏ cái kính kia đi mới đúng!” hai mắt cô sáng lên nhìn kỹ hai mắt hữu thần của anh, thẳng tính hét lớn.

Oa, đại soái ca nha!

Thật không nghĩ tới kính mắt có thể thay đổi bộ mặt của con người, rất bất khả tư nghị!

“Xin cho tôi thu hồi câu nói cách suất một khoảng cách, Niếp đại soái ca.” cô nghiêm trang đối anh nói.

“Tôi cần một ít thời gian.” Anh đột nhiên mở miệng nói.

“Hả?” cô kinh ngạc một chút.

“Nha, được.”

Oa, bộ dạng anh không mang kính càng suất nha.

Có tiền, anh tuấn lại thông minh, thật sự không nghĩ tới thế gian thực sự có loại nam nhân này, xem ra nếu cô muốn thắng ba địch thủ đáng chết kia, thế nào cũng phải làm cho Niếp Huân trở thành chồng cô.

Ân, cái này chính là hảo nam sợ triền nữ-- ách, là nói như thế sao?

Quản anh!

Tóm lại cô đã quyết định,

cô phải khiến anh trở thành lão công của mình là được rồi!

Cố lên, Hà Xảo Tình. Cố lên! Cố lên!

Một ngày, hai ngày, ba ngày, đã qua ba ngày rồi, rốt cuộc Niếp Huân muốn cô lo lắng đến nao giờ nữa? khi nào mới có thể gọi điện cho cô, cho cô một đáp án? Thật sự gấp chết người!

Hà Xảo Tình ngồi ở sô pha phòng khách, hai mắt nhìn trừng trừng chiếc điện thoại di động trên mặt bàn trà.

Đột nhiên trong lúc đó, màn hình di động sáng lên, tiếng chuông vang lên lần thứ nhất báo hiệu có người gọi đến, cô liền khẩn cấp đem điện thoại nghe.

“Này?”

“Xảo Tình ah? Tôi là gì hoài—“

Cô không nói hai lời liền đem điện thoại cắt đứt, rồi quẳng di động lên bàn trà.

Không phải anh. Cô thất vọng đoán. Rốt cuộc anh muốn cô lo lắng đến mức nào? Nếu không nên cho cô một đáp án đi?

Không đến ba giây sau, di động bị cô quăng lên bàn lại lần nữa vang lên.

Cô ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái lên màn hình di động, vẫn là cái tên vừa rồi. không để ý tới hắn.

Ai, nếu đây là điện thoại của Niếp Huân gọi tới thật tốt biết bao. Cô lười biếng đổ nằm trên sô pha ảo tưởng. rốt cuộc anh đối với cô có bao nhiêu cảm giác? Có hay không một chút thích cô, hoặc đối với cô có cảm giác động tâm đâu?

Thật là, nếu anh còn bắt cô chờ đợi câu nói của anh nữa, cô sẽ không quản đến cảm giác của anh, bắt đầu tiến công luôn.

Tiếng chuông di động trên bàn trà rốt cuộc cũng ngừng, làm cho tiếng chìa khóa mở cửa ở ngoài đột nhiên trở nên rõ ràng hơn. Liên tục 3 ngày không thấy bóng người Joe, rốt cục cũng nghĩ đến việc về nhà.

Tiếng chìa khóa ở cánh cửa vặn mở, cùng với khóa cửa bị khách mở

cùng với cửa bị một người đẩy ra, bóng người lập tức tiến vào trong phòng.

“Joe, anh trở về thật đúng lúc, em buồn quá nha, lại đây nói chuyện phiếm với em.” Cô mềm mại nằm úp nằm sấp trên sô pha, cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Cô lại làm sao vậy?” Joe đứng trước cửa hỏi.

“Từ hôm đó, Niếp đại soái ca ngay cả một chút tin tức cũng không có. Anh có nghe thấy Á Phu nói cái gì không?” cô tựa đầu vào sô pha, tay vịn thành ghế hữu khí vô lực nói.

“Có nha, nghe nói hôm đó cô trực tiếp hướng Niếp đại tiên sinh cầu hôn, Tiểu Tình muội muội, xin cho anh hướng cô kính trọng mười hai vạn phần.”

Một bó hoa hồng từ trên trời giáng xuống rơi vào trong lòng cô, Hà Xảo Tình kinh ngạc trợn to hai mắt, cô cầm bó hoa nhanh chóng từ sô pha ngồi dậy, nhìn nhìn bó hoa trong lòng, sau đó lại nhìn Joe, hoài nghi hỏi.

“Anh trúng số sao?”

Joe tươi cười lắc lắc đầu:

“Lại đoán.”

“Á Phu hướng anh cầu hôn? Hai người các anh muốn kết hôn?”

“Pháp luật Đài Loan nếu cho phép đồng tính luyến ái kết hôn, phiền cô thông báo cho anh biết một tiếng.” Joe trợn trắng mắt nói.

“Kia…sẽ không phải là anh thiết kế trang phục đoạt được giải thưởng lớn đi? Bất quá gần đây anh có tham gia trận đấu gì sao?” Hà Xảo Tình biểu tình không xác định, hoài nghi hỏi chức nghiệp thiết kế thời trang Joe.

“Anh cũng hy vọng, nhưng không phải. Lại đoán.”

“Không cần bảo em đoán nữa, em đoán không ra, anh đừng thừa nước đυ.c thả câu, nhanh nói cho em biết đáp án.” Cô không nghĩ sẽ buông tha cho.

“Rốt cuộc vì sao lại đột nhiên mua hoa đưa em, sẽ không thật vì kính phục em mười hai vạn lần đơn giản đi?”

“Trên thực tế, bó hoa này không phải anh đưa.” Joe mỉm cười nói.

“Không phải anh đưa?” Hà Xảo Tình nhịn không được sửng sốt một chút.

“Đúng.”

“Không phải anh, thì là ai?” cô hoài nghi hỏi.

“Cô đoán đi.”

Hà Xảo Tình đột nhiên nheo lại hai mắt, nắm tay thành quyền, ngoài cười nhưng trong không cười đối hắn nhếch miệng nói:

“Joe, anh có phải lâu lắm không bị nắm đấm của em nên đến đây có phải không?”

Joe cười khẽ ra tiếng:

“Cô đừng như vậy, cẩn thận Niếp tiên sinh chạy mất.”

“Cái gì mà chạy mất? anh đều—“ nháy mắt ngừng thanh âm, cô cứng họng nhìn vẻ mặt hắn tươi cười, liên tục làm động tác nuốt, sau mới có biện pháp phát ra âm thanh.

“Ý của anh là, bó hoa hồng này là của Niếp Huân tặng cho em?” cô khó có thể tin được, biểu tình mơ màng hỏi.

Hắn mỉm cười gật đầu, sau đó thân thủ theo túi áo khoác cầm ra một tấm thiệp.

“Nơi này còn có tấm thiệp đưa cho cô.” Hắn noi.

Hà Xảo Tình cơ hồ có thể nói dùng hành động cướp đoạt để lấy phong thư.

Cô khẩn cấp đem tấm thiệp từ trong phong thư rút ra xem.

“Thế nào, cấp trên viết cái gì?” Joe tò mò nhìn cô hỏi.

“Anh ấy hẹn em ngày mai cùng nhau ăn bữa tối.” cô thì thào tự trả lời.

“Còn có gì nữa?”

“Thuận tiện thảo luận chuyện kết hôn.” Cô tiếp tục thì thào tự nói.

“Oa a!” Joe nhịn không được hai mắt sáng lên, kinh ngạc kêu to.

“Cho anh mượn xem một chút.” Hắn đem tấm thiệp từ trên tay cô lấy lại xem, ở trên quả nhiên thấy dòng chữ

“Trời ạ, Tiểu Tình muội muội, cô thành công! Cô thành công! Không nghĩ tới cả Niếp tiên sinh thông minh như vậy, cũng khó trốn qua ải mĩ nhân nha, ha ha… rất giỏi, Tiểu Tình muội muội.” hắn hướng cô giơ ngón tay cái lên khen.

Hà Xảo Tình nói không nên lời, cũng không có biểu hiện hành động gì hưng phấn, bởi vì cảm giác của chính mình giống như đang nằm mơ, cả người một cảm giác lâng lâng.

Anh thế nhưng đã đồng ý cùng cô kết hôn, cô là đang nằm mơ sao?A, ha, ha, cô không tự chủ được cười ngây ngô đứng lên, ha ha…