Quyển 1 - Chương 5-1: Vốn muốn nói "lấy lòng", nhưng lại đổi thành "dụ dỗ"

Khi đến cửa ký túc xá, Hạ Trường Doanh đưa tay biến thành một sợi dây kim loại luồn vào lỗ khóa, xoay vài vòng là cửa mở ra, hắn cẩn thận đặt người đang ngủ say lên giường.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Trường Doanh mở cửa và nhìn thấy Đông Nguyên Tự và Thu Bạch Tàng với khuôn mặt vô cảm.

Hắn không khỏi có chút chột dạ, “Mấy người còn chưa ngủ?”

Thu Bạch Tàng cả người ướt sũng, Đông Nguyên Tự tóc cũng ướt sũng, Hạ Trường Doanh không nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy hai người vừa mới tắm xong.

“Có chuyện gì vậy?”

“Bọn tôi không có việc gì, còn có cậu, không phải muốn báo cáo tình hình hôm nay sao?”

“Ồ, tình hình... tình hình thế nào?”

Dưới ánh mắt im lặng của hai người, Hạ Trường Doanh không giả bộ được nữa, hắn gãi đầu, “Tôi, tôi không phát hiện ra cái gì, nếu phải nói, tôi cảm thấy Du Du không có ác ý, không giống lúc trước... Tôi quên mất nó được gọi là gì, dù sao thì người đó thoạt nhìn không phải là thứ tốt, nhưng Du Du khác với hắn, tôi không nghĩ cậu ấy ở đây để cố gắng có được hảo cảm của chúng ta hay là số mệnh cái gì đâu.”

Thu Bạch Tàng nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, và chế nhạo: “Đương nhiên là hai người họ khác nhau. Đối với Đỗ Đàm cậu tránh còn không kịp, còn với Bạch Dù cậu lại chủ động tấn công, bây giờ đoán chừng Bạch Du muốn lấy mạng cậu cậu cũng không nói một lời mà dâng lên cho cậu ta.”Anh ấy liếc nhìn những vết răng và vết xước lộ ra giữa cổ áo của Hạ Trường Doanh, và vô thức tưởng tượng Bạch Du dùng đôi chân dài trắng nõn của mình móc eo người đàn ông như thế nào, một bên khóc lóc hoang đàng một bên để lại những dấu vết này.

“Làm sao có thể? Tôi không ngu!” Hạ Trường Doanh dứt khoát phủ nhận, ít nhất hắn sẽ hỏi tại sao.

Thu Bạch Tàng hoàn toàn không tin, “Cậu muốn như thế nào, nếu Bạch Du đến quyến rũ bọn này, cậu đừng có khóc đó.” Anh ấy vốn muốn nói "lấy lòng", nhưng lại đổi thành "dụ dỗ".

Nếu nghĩ về nó một cách cẩn thận, thì đó là sự thật.

Vừa lên đã nóng lòng muốn mang đàn ông vừa gặp lên giường... Thậm chí cũng không phải lên giường, chỉ play suối nước nóng thôi, chơi còn rất thăng hoa.

Thu Bạch Tàng không chỉ hơi khó chịu khi nghĩ đến điều này mà còn đổ lỗi cho Hạ Trường Doanh, một đồng đội lợn không thể kiểm soát bản thân.

Hạ Trường Doanh nghe thấy điều này đã rất tức giận, hắn không cần suy nghĩ mà đáp lại: “Du Du sẽ không!”

Nhưng hãy nghĩ đến những gì Đỗ Đàm đã làm trước đây.

Kiêu ngạo trên người hắn bỗng nhiên dập tắt, hắn không xác định trong lòng Bạch Du là như thế nào, thậm chí không biết ngày mai tỉnh lại Bạch Du sẽ đối xử với hắn như thế nào.

Nếu "nhiệm vụ" của Bạch Du là lên giường là đã có thể hoàn thành, có phải ngày hôm sau liền không thèm nhìn hắn một cái không?

Không chờ hắn tiếp tục rối não, người nằm trên giường đã tỉnh dậy.

Bạch Du sửng sốt ngồi dậy, phát hiện trên giường chỉ có một mình cậu, theo bản năng gọi một tiếng: “Chồng ơi?”

“Ây!”

Hạ Trường Doanh tinh thần chấn động, vài bước đi tới bên giường, ôm lấy Bạch Du: “Làm sao vậy, tôi quấy rầy cậu sao?” Hắn ngầm thừa nhận cái tên ‘chồng’ này là gọi mình, ngược lại tuyệt đối không thể nào là hai người đứng hai hàng ở trước cửa này.

Bạch Du như không còn xương, đem đầu vùi vào trong ngực hắn, cọ cọ vào hắn, “Em khát.”

Một giây sau, ngón trỏ của Hạ Trường Doanh chạm vào môi của Bạch Du.

Bạch Du nghi ngờ cầm nó, sau đó cảm thấy một dòng nước chảy ra từ đầu ngón tay của người đàn ông.

Ồ, công dụng tuyệt vời của dị năng nước.

Bạch Du ngoan ngoãn ngậm đầu ngón tay vào trong miệng, cảm thấy gần xong liền liếʍ đầu ngón tay.

Hạ Trường Doanh đã dừng lại dị năng, nhưng hắn không muốn dừng lại.

Cuối cùng, lại kéo đầu lưỡi của Bạch Du ra ngoài.

Thiếu niên uống no giống như một vũng nước trượt khỏi ngục Hạ Trường Doanh, một lần nữa lại nằm xuống, hai tay ôm eo Hạ Trường Doanh, rất nhanh hô hấp liền bình tĩnh lại.

Còn đánh một giấc ngon lành.

Trái tim của Hạ Trường Doanh rung động trước sự đáng yêu của cậu, và sự bất an trong lòng hắn đã giảm xuống một cách kỳ lạ.

Hắn không muốn cùng hai người kia bàn luận thêm điều gì.

Hắn chỉ muốn ôm Du Du và ngủ một giấc.

Thật đáng yêu.

Hạ Trường Doanh liếc nhìn đám anh em tốt của mình một cái: “Cút nhanh lên đi, bọn tôi buồn ngủ.”

Thu Bạch Tàng: “...”

Đông Nguyên Tự: “...”