Chương 15: Chuyện của Những Người Trẻ Tuổi

Cáp Nhĩ Tân, 12 giờ đêm.

Cốc Từ Nam bước ra từ cửa hàng tiện lợi, nắm thật chặt quần áo của mình. Thời tiết ở Cáp Nhĩ Tân có chút lạnh, khiến cô thở ra ít khói trắng. Tiếp đó nhấc chân bước về phía khách sạn, trên tay còn cầm bịch đường đỏ vừa mới mua cho Tô Vực. Mặc dù Tô Vực bề ngoài khá mạnh mẽ kiên cường, thế nhưng khi "tới tháng" cũng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi sao?

Cốc Từ Nam vừa đi vừa nghĩ, một lát trở về phải nấu nước đường đỏ cho Tô Vực uống rồi tiếp tục xoa bóp bụng giúp cậu ấy vậy. Nghĩ đến khuôn mặt đau đến nhăn nhó thành bánh bao chiều của Tô Vực, Cốc Từ Nam thở dài:

Nữ nhân này vốn mạnh mẽ như thế, làm sao không thể tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt chứ?

Không biết tại sao, bầu trời bỗng đổ mưa. Cốc Từ Nam vội vội vàng vàng lấy cây dù từ trong túi ra, hên là có đem dù theo.

Khi cô đi ngang qua ngã ba đường, cô thoáng thấy một cô gái cả người ướt đẫm đứng trú mưa dưới mái hiên. Cốc Từ Nam không chút do dự chạy tới nơi cô gái đang đứng:

"Cô có sao không?" Cốc Từ Nam cầm dù đứng dưới mưa hỏi thăm cô gái, người lạnh tới mức mặt trắng bệch, quần áo còn dính vài giọt mưa.

"..." Cô gái ấy im lặng nhìn cô không lên tiếng.

Cốc Từ Nam nghĩ rằng cô gái là quá lạnh, vì thế không nói hai lời liền cởϊ áσ khoác đang mang trên người xuống, bỏ qua ánh nhìn khó hiểu của cô gái ấy mà phủ áo khoác lên người cô ta.

Sau đó đem dù đưa tới tay cô gái ấy.

Cô gái nọ ngây ngẩn cả người, rồi tiếp nhậndù, nhìn khuôn mặt mười tám tuổi trẻ trung của Cốc Từ Nam rồi nhẹ nhàng nói:

"Cám ơn..."

"Tôi bây giờ đang có việc gấp, cần phải quay trở về." Cốc Từ Nam đứng dưới mưa, mưa to khiến mặt cô ướt đến mơ hồ, cô lấy 300 NDT từ trong bóp ra đưa cho cô gái ấy, "Cô có thể gọi xe chở về nhà không? Nếu không bên kia có cái khách sạn, cô có thể ở đó tạm một đêm."

Cô gái ấy quạnh quẽ cầm dù che mưa khe khẽ gật đầu.

Ví thế Cốc Từ Nam định xoay người rời đi, thì bị cô gái gọi lại đằng sau:

"Cô tên gì?"

Cốc Từ Nam quay đầu lại, mỉm cười nhã nhặn:

"Cốc Từ Nam..." Nói xong liền chạy như bay trong mưa.

Dĩ nhiên cũng không nghe thấy cô gái ấy đáp lời:

"Ta tên Mộ Bạch..."

Khi Cốc Từ Nam trở về khách sạn, liền tiến vào phòng bếp nấu nước đường đỏ cho Tô Vực uống rồi đi tắm, cô bỗng nhiên nhớ lại khuôn mặt của người con gái kia.

Không hiểu vì sao, bên ngực trái của cô giống bị trúng tên, đau đến không thể tả, cô nhíu mày che ngực...

Người kia, cô tựa hồ như đã gặp ở đâu rồi thì phải...

Qua một lúc lâu sau, loại cảm giác đau đến xé lòng này mới từ từ dịu đi, lúc này cô chợt nghe tiếng hô của Tô Vực ở ngoài cửa:

"Cốc Từ Nam! Cậu chết ở trong trỏng luôn rồi hả sao mà chậm thế!?"

"..."

Cốc Từ Nam bây giờ rất hối hận vì đã nấu nước đường đỏ cho Tô Vực, giúp nữ nhân đó sống lại nhảy nhót tưng bừng quấy nhiễu tới cô.

Cô mở cửa bước ra ngoài, Tô Vực mặc trên người bộ áo tắm màu trắng, nói với cô:

"Đi uống thuốc cảm đi."

Cốc Từ Nam gật đầu.

Xong xuôi mọi việc, cô mới thuận miệng hỏi Tô Vực:

"Tối qua đi ăn cơm, người kia cậu quen hả?"

"Hả? Cậu hỏi Thượng Tuyết?" Tô Vực hỏi.

Cốc Từ Nam gật đầu.

"Quen chứ, cô ta là thê tử của Đặng thị tổng giác đốc, Đặng Tuyển mà." Tô Vực nói.

"Thê tử?" Cốc Từ Nam giật mình sửng sốt, kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, thê tử. Cô ấy và Đặng Tuyển kết hôn hợp pháp cũng chừng bốn, năm năm..."

Cốc Từ Nam nở nụ cười:

"Không nghĩ tới hai người đó lại can đảm tới thế..." Cô nói tiếp, "Tô mỹ nhân, cậu nhanh mà giúp Thượng tiểu thư ký bản hợp đồng kia đi."

"Hừ hừ hừ," Tô Vực hừ một tiếng, "Đừng nói là cậu để ý người ta nha?"

"Cô ấy đẹp như cậu sao?" Cốc Từ Nam hỏi ngược lại.

Tô Vực liếc cô không nói lời nào.

Vào sớm ngày thứ hai, khi Thượng Tuyết nhận được điện thoại từ Tô Vực đồng ý ký hợp đồng, nàng suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui mừng.

Do đây là lần đầu tiên nàng nỗ lực hết mình để thành công ký một bản hợp đồng.

Nhưng đồng thời, nàng lại có chút ủ rũ.

Bởi vì nàng vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt mối quan hệ của nàng và Đặng Tuyển.

Nên tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này, hay nên vì tự tôn cùng tình cảm của bản thân mà kết thúc những năm tối tăm đau khổ trong cuộc hôn nhân không có kết quả này.

Hết cách rồi, nàng quá yêu Đặng Tuyển.

Hết cách rồi, Đặng Tuyển lại không yêu nàng.

Thế nhưng nàng cũng không biết Đặng Tuyển hiện tại đang phải đối mặt với tình huống như thế nào.

Đặng gia, thư phòng của Đặng mẫu.

Đặng Mẫu trầm mặc nhìn Đặng Tuyển đứng ở trước mặt nàng.

"Con nghĩ thông suốt rồi sao?" Đặng mẫu rốt cuộc mở miệng hỏi Đặng Tuyển.

"Vâng, thưa mẹ." Đặng Tuyển nói.

Đặng mẫu thở dài:

"Ta biết con từ nhỏ đã thích Nhan, chuyện của các ngươi... Trách ta..."

Ánh mặt Đặng Tuyển lóe lên, không nói gì.

"Nếu con đã quyết định, ta cũng không cách nào ngăn cản con. Thượng Tuyết là một đứa con gái tốt, là Đặng gia chúng ta bạc đãi nàng... Con bây giờ... Thôi thôi, ta già rồi... Tùy con vậy..."

"Con gái bất hiếu, xin Mẹ tha thứ..." Đặng Tuyển quỳ xuống nói.

Đặng mẫu vẫy tay một cái, ra hiệu Đặng Tuyển đi ra ngoài.

Chờ đến khi gian phòng chỉ còn lại một mình Đặng mẫu, bà thở dài nặng nề. Ánh mắt rơi vào bọc văn kiện cùng với một phong thư nằm trên bàn sách.

Đặng Tuyển không nợ Đặng gia, bà cũng không quản được con gái của chính mình.

Đều là những người trẻ tuổi, vậy hãy để cho họ làm những chuyện họ muốn đi.

Bà già rồi, không còn sức đi quản...