Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 67: Tiểu cánh cụt quay ngựa báo động trước!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Được nhiên, Chân Ái Phân ở kỳ mới của tiết mục, tạm thời bị xóa đi ký ức nên sẽ không biết Triều Lộc. Nhìn thấy có người lạ đi vào, cả người cô ấy còn theo bản năng rụt vào trong giường.

"Sở Phân Phân, đây là đồng bạn tới cứu chúng ta, cô ấy là thủ lĩnh....." Tâm phúc thủ lĩnh mở cửa đột nhiên dừng lại, trong lúc nhất thời không biết nên định nghĩa thân phận Triều Lộc thế nào.

Triều Lộc cũng sẽ không để ý chi tiết nhỏ đó, cô nhìn Sở Chân Chân "Cô là ai?"

Lúc này, Sở Phân Phân đang đánh giá Triều Lộc, cuối cùng tầm mắt cô dừng lại trên người tiểu cánh cụt ngồi trên đầu vai Triều Lộc "Ta, ta chỉ là một bảo mẫu nhỏ"

"Bảo mẫu nhà ai?"

Sở Phân Phân rõ ràng rất sửng sốt.

Ngay cả tiểu cánh cụt cũng không khỏi nâng cái đầu nhỏ lên, nhìn Triều Lộc vài cái.

"Ở, ở trong nhà người thường"

"Nói dối!" Triều Lộc chợt lên tiếng.

Sở Phân Phân trừng mắt, rất giống một con chim cút bị nghẹn họng.

Nói đến đây, rõ ràng cô có thể nói cái khác, đáp trả về, nhưng lại không biết vì sao, khi nhìn vào đôi mắt hổ phách mĩ lệ của nữ nhân này, Sở Phân Phân phát hiện mình không nên nói bất kì lời nào lừa dối cô ấy.

Hai bên vai xụ xuống, cô dứt khoát tự sao ngã "Ta, lúc trước ta là..... Bảo mẫu Tổng lý gia"

Lần này, đến lượt tâm phúc thủ lĩnh trừng mắt "Cô sao lại không nói sớm?!"

Sở Phân Phần cấu ngón tay "Này không phải.....Các cô cũng không hỏi ta"

"Cô ở trong nhà Tổng lý làm cái gì?" Triều Lộc nhíu mày. Bằng không cảnh sát bên ngoài sẽ không đuổi theo không bỏ như vậy.

"Ta cũng không làm gì. Nhưng mà" Sở Phân Phân ngẩng đầu nhìn Triều Lộc, dứt khoát không che giấu nữa, cô bỗng nhiên hạ giọng nói "Ta phát hiện một bí mật của Tổng lý........"

Sau khi nghe xong bí mật kia, Triều Lộc vô thức vuốt mông mau của tiểu cánh cụt, lộ ra thần sắc suy tư cái gì đó.

"Pi~" Mông nhỏ tiểu cánh cụt lắc lắc, có chút thẹn thùng vùi mặt vào trong cổ Triều Lộc.

"Ta nói đều là sự thật!" Dường như sợ Triều Lộc không tin, Sở Phân dùng sức nói "Kỳ thật lúc đầu ta là học sinh của đại học thủ đô hệ hộ lý, Kinh Đạo Sư đề cử đến thực tập trong nhà Tổng lý. Nhưng lại không nghĩ đến ta sẽ đυ.ng phải, đυ.ng phải...."

"Ta rất sợ hãi, nên đã chạy khỏi nhà Tổng lý. Ta cũng không dám về trường học, muốn chờ sau khi tránh khỏi đầu ngọn gió này rồi tính tiếp. Nhưng ta lại bị phát hiện" Nói đến đây, Sở Phân Phân nhìn vào hư không, trên mặt cũng hiện ra mấy phần hoảng loạn "Ta cảm thấy, quốc gia giám thị chúng ta, như muốn dồn đến mức không có nơi để đi vậy!"

Trong phòng chỉ còn lại trầm mặc.

"Cảm ơn cô cung cấp tin tức" Cuối cùng, Triều Lộc mở miệng.

Để Sở Phân Phân một mình nghỉ ngơi trong phòng, Triều Lộc và tâm phúc thủ lĩnh đi ra ngoài.

"Cô lợi hại thật đấy! Sở Phân Phân này, lúc trước kể cả chúng ta hỏi cô ta như thế nào, cô ta cái gì cũng không chị nói!" Tâm phúc thủ lĩnh vô cùng bội phục Triều Lộc nói "Đúng rồi, cô lúc đầu soa lại biết được cô ta không nói thất?" Cô muốn học tập một chút, về sau còn có chỗ dùng.

Triều Lộc kéo tiểu cánh cụt đang vui trong cổ mình ra, ôm cái mông nhỏ nhảy nhót vào trong ngực. Nghe thấy vậy, cô nói "À, ta lừa cô ấy"

Tâm phúc thủ lĩnh "........"

"Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Tâm phúc thủ lĩnh lại một lần nữa đuổi theo Triều Lộc. Trong bất tri bất giác, cô ấy đã coi Triều Lộc trở thành người tâm phúc ngoại trừ thủ lĩnh.

Bước chân Triều Lộc dừng lại. Một lát sau, cô tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua, khóe miệng lại thêm nụ cười giảo hoạt.

Triều Lộc cứ như vậy giữ cầm bí mật này đi tìm Lâm Bắc đang bị trói ở phòng khách lầu một.

Lâm Bắc nghe xong, quả nhiên sắc mặt đại biến.

Triều Lộc cầm một cái ghế dựa ngồi xuống trước mặt cậu ta, một mặt thoải mái xoa xoa tiểu cánh cụt, mặt khác lại công khai uy hϊếp câu "Biệt thự có thiết bị thông tin, không để chúng ta đi, ta sẽ thông báo bí mật này cho toàn thiên hạ"

Lấy diện mạo thân sĩ lừa người - Lâm Bắc hận không thể nhào đến cắn cô một cái "Cô!"

Tâm phúc thủ lĩnh "Cô cái gì mà cô! Thành thật đợi cho ta!" Cô cảm thấy cực kỳ sảng khoái! Lúc trước vẫn luôn bị mấy nam nhân uy hϊếp, bọn chúng cuối cùng cũng có lúc bị uy hϊếp!

Sắc mặt Lâm Bắc thay đổi rồi lại thay đổi.

Cuối cùng, cậu ta ảo não nghẹn ra một câu "Để tôi nói chuyện với bọn họ"

Lâm Bắc dùng điện thoại nội tuyến liên hệ với cảnh sát.

Không biết đối phương nói cái gì, nửa giờ sau, có xe của Cục Cảnh Sát dừng trước cửa biệt thự.

"ĐM! Đến cục trưởng cũng tới!" Nhìn qua động tĩnh bên ngoài cửa sổ, A Thanh cứ thế nói tục một câu.

Các nữ nhân khác cũng hai mặt nhìn nhau, mọi người lúc này mới ý thức được sự tình cũng không đơn giản như các cô tưởng.

"Có thể để các cô rời đi!" Cục Cảnh Sát cầm loa nói từ ngoài vào "Nhưng mà, chúng tôi có một điều kiện"

"Cần phải giao Sở Phân Phân cho chúng tôi!"

Các nữ nhân trong biệt thự "!"

Mọi người sửng sốt một lát, sau đó đồng loạt nhìn Triều Lộc.

Triều Lộc nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ.

Ai cũng không chút ý tới, lúc này, cửa cầu thang tầng hai, Sở Phân Phân đang quỳ trên sàn nhà, mười ngón tay nắm chặt lan can.

Bầu không khí trầm mặc lan tràn trong biệt thự.

Cục Cảnh Sát bên ngoài đã đắc ý dạt dào, ông ta thậm chí còn đã tính toàn để bọn thuộc hạ làm tốt kết thúc công việc.

Đúng lúc này, Triều Lộc đáp lại Cục Cảnh Sát ba* chữ "Không có cửa"

CV để 2 nhưng theo Tiếng Việt thì là ba nên mình sẽ sửa nhé!

Mọi người "............."

"Ha ha ha ha!" Các nữ nhân nhất thời phát ra nhưng tiếng cười càn rỡ.

Sở Phân Phân ở tầng hai cũng như quả bóng cao su hết hơi, ngồi liệt tại chỗ. Nghe tiếng các nữ nhân cười, cô cũng không khỏi cười rộ lên.

Tiếng cười của các nữ nhân cách cửa sổ truyền ra bên ngoài biệt thự, làm cho không ít cảnh sát đang nén cười, cũng phải "phụt" lên cười.

Cục Cảnh Sát sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Ông ta thẹn quá hóa giận đang muốn nói chuyện, trong biệt thự lại truyền ra tiếng nói không kiêu ngạo không siêm nịnh của Triều Lộc:

"Hoặc là các anh rút, hoặc là mọi người cùng chết"

Cục Cảnh Sát "..........."

Cùng ngày lúc chạng vạng, ngoài biệt thự vang lên từng đợt tiếng động cơ ô tô. Một chiếc lại một chiếc xe cảnh sát rời đi, đống cảnh sát bao vây biệt thư màu nâu xám tất cả đều bỏ chạy.

"Đi!" Triều Lộc nhanh chóng quyết định tiếp đón mọi người.

Triều Lộc ôm tiểu cánh cụt, A Thanh và tâm phúc thủ lĩnh đỡ Kỳ Ngạch, mọi người cùng nhau vội vàng rời khỏi biệt thự.

Chiếc xe vận tải lớn chở Triều Lộc và A Thanh đến vẫn còn dừng ở gốc cây, cô bé báo tin ở lại trên xe vừa thấy nhóm người Triều Lộc, lập tức khóc như sợi mì to "Ô ô ô các cô rốt cuộc đã trở lại! Làm ta sợ muốn chết.......Ế, cô ta là ai?"

Người cô bé chỉ chính là Sở Phân Phân đi sau cùng đội ngũ,

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Sở Phân Phân trong lúc nhất thời vô cùng hoảng loạn, tay chân cũng không biết nên để ở đâu.

"Trở về rồi nói" Triều Lộc đáp một câu. Sau đó cô nhìn Sở Phân Phân "Lên xe"

Sửng sốt chớp mắt một cái, Sở Phân Phân lập tức "À à!" Cô vốn rất có hảo cảm với Triều Lộc, Triều Lộc lại nhiều lần giải vây giúp cô, hiện giờ ánh mắt Sở Phân Phân nhìn Triều Lộc, đã chỉ còn mê muội!

Kết quả thời điểm bị A Thanh bên người phát hiện, bị cô ấy trừng mắt liếc một cái "Cô ấy là lão đại của ta!"

Sở Phân Phân "?"

Xe vận tải lớn "thở hổn hển thở hổn hển" chạy băng băng đi về phía trước.

Cục Cảnh Sát kia cũng thật là nói chuyện giữ lời, các nư nhân một đường trở về cũng không chịu phải cản trở gì. Triều Lộc không khỏi nhìn Sở Phân Phân, xe ra bí mật trong miệng cô ấy........Phân lượng cũng không nhẹ.

"Lão đại, anh ta làm sao bây giờ?" A Thanh bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của Triều Lộc

Triều Lộc nhìn Lâm Bắc bịt trói để ở thùng xe. Để bảo đảm an toàn, mọi người đã đem con tin cùng đi.

"Dẫn anh ta đến nơi tụ cư sao?"

Triều Lộc lắc đầu "Khong"

Triều Lộc "Tìm đại một chỗ thả anh ta xuống"

"Vâng"

Xe vận tải lớn dừng lại ven đường, A Thanh và một nữ nhân cường trắng xách Lâm Bắc xuống xe.

"Đợi đã!" Lâm Bắc chợt mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triều Lộc "Chúng ta nói chuyện đi"

Triều Lộc suy nghĩ một cái chớp mắt "Được"

Cô đang muốn đừng lên, tiểu cánh cụt trong lực bỗng nhiên kêu một tiếng "Pi ——" Cái mông nhỏ cứ thế ngọ nguậy trên đùi, bắt đần phiên cái bụng. Vật nhỏ cứ "Pi pi pi" kêu, đôi mắt nhỏ ướt dầm dề nhìn thẳng Triều Lộc, cái cánh nhỏ vẫy vẫy, muốn dán vào cô.

"Oa! Đáng yêu quá!" Nữ nhân chung quanh lập tức lấp lánh mắt.

Triều Lộc vươn ngón tay ra dán vào nó, đầu ngón tay trượt một đường từ cái lông cánh, cái bụng, trong miệng lại hỏi "Em không hy vọng ta thấy anh ta?'

Cái chân nhỏ đang khả khả ái ái làm nũng bỗng nhiên cứng đờ, tiểu cánh cụt ngẩng đầu, có vài phần cẩn thận quan sát sắc mặt Triều Lộc. Cũng không biết nó quan sát ra cái gì, đột nhiên gật gật đầu nhỏ "Pi!"

"Oa! Hảo thông nhân tính !" Sở Phân Phân nhịn không được nói.

Triều Lộc chạm chạm vào cái mỏ nhọn của tiểu gia hỏa "Được, vậy không thấy"

Lâm Bắc "............."

"Cô không thích tôi sao?" Thời điểm bị hai nữ nhân nâng ra ngoài, Lâm Bắc rốt cuộc cũng bạo phát, cậu ta không thể tưởng tượng được! Rõ ràng cậu ta là nam nhân được các nữ nhân trong thành hoan nghênh nhất!

Triều Lộc đáp lại là, cầm cánh nhỏ tiểu cánh cụt vẫy vẫy cậu ta "Hẹn gặp lại"

Lâm Bắc hơi hơi hé miệng, cửa xe vận tải lớn ầm ầm đóng lại trước mắt cậu ta, hoàn toàn ngăn cách cậu ta ở bên ngoài.

Xe một lần nửa khởi dộng, tiếp tục "Thở hổn hển thở hổn hển" mà đi về phía trước.

Tình địch bị cưỡng chế di dời, tiểu cánh cụt này vô cùng cao hứng, diễu võ dương oai đứng trên đầu gối Triều Lộc, hướng ra ngoài cửa sổ, "Pi pi pi" kêu. Kêu nửa ngày cũng chưa thấy Triều Lộc xoa xoa mình.

"Pi?" Tiểu cánh cụt nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện Triều Lộc đang cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt cao thâm khó đoán nhìn hắn.

Tiểu cánh cụt đột nhiên dừng lại, hắn bỗng có một loại dự cảm không tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »