Chương 18: Hiên Viên Hàn và Lạc Thần.

Hiên Viên Hàn ngồi ở mép giường, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, hôn nhẹ nhàng lên trán cậu một cái.

"Người này, người đầu tiên làm hắn rung động sẽ không được phép rời khỏi hắn nữa." Hiên Viên Hàn nghĩ.

Mí mắt Lạc Thần khẽ giật, cậu mở mắt ra nhìn chung quang, thấy được gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn nhu kia làm cậu giật mình...

Lạc Thần lùi xa thiệt là xa, chui vào góc tường luôn. Tuy nhiên, Hiên Viên Hàn cũng không chịu buông tha, hắn đi theo và ôm cậu vào lòng.

- Anh xin lỗi... Hãy tha thứ cho anh được không?- Anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn của cậu, bóp bóp, rất mềm a.

Lạc Thần cười lạnh bảo:

- Tha thứ.... Thật nực cười, từ ngày mà tôi quyết định rời khỏi căn nhà đó thì chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.

- Nhưng em đang mang trong mình đứa con của anh a.

- Đứa con của anh thì sao, nó là do tôi mang, cũng là do tôi nuôi. Hãy đi tìm những người tình của anh đấy, mấy người đó sẽ sinh cho anh một đội bóng luôn.- Cậu vừa nói vừa le lưỡi, tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng thấy chật chội rồi.

Hiên Viên Hàn ánh mắt hiện lên sự hối hận:

- Anh xin lỗi, là lúc đấy anh không nhận ra tình cảm của mình. Vả lại, con của anh chỉ có em mới được phép sinh vì anh yêu em.

- Tôi mới không sinh cho anh đâu. Đừng có mà mơ tưởng nữa.

- Không sinh cũng phải sinh nữa.- Nói rồi hắn hôn lên môi cậu đè cậu xuống giường.

- Tránh ra...mau tránh ra. Tôi hận anh, anh làm tôi đau khổ như vậy vẫn chưa đủ sao?- Lạc Thần nói với hai hàng lệ lăn dài trên.

Hiên Viên Hàn lập tức ôm lấy cậu, liên tục nói lời xin lỗi:

- Anh xin lỗi... Xin lỗi, là anh sai. Anh sẽ chứng minh cho em thấy lần này là anh yêu em thật lòng a...

*************

Chuyện của vài tháng trước.

Ngày hôm ấy là sinh nhật của bạn gái Lạc Thần, thật ra chỉ là trên danh nghĩa bởi cô ta ghét cậu, ghét cái thể chất song tính của cậu. Nhưng vì tài sản mà cậu được hưởng nên cô ta bất chấp.

Lạc Thần cũng hiểu được điều đó song cậu vẫn mặc kệ, bởi vì bây giờ chỉ có cô ta là người thân của cậu thôi, ba mẹ cậu vì tai nạn mà qua đời rồi...

Hôm ấy Lạc Thần làm bánh sinh nhật cho ả ta. Ngồi trong nhà chờ mấy tiếng đồng hồ ả mới chịu quay trở về. Tưởng đâu sẽ ngoan ngoãn, ai ngờ còn dắt theo một tên đàn ông nữa. Tên đó đẹp trai, nhìn hơi lạnh, cậu vừa thấy đã thích nhưng cũng không hiẻu tại sao a.

Lạc Thần:

- Đây là ai vậy Y Viên?

- Bạn trai tôi.- cô ta trả lời với ánh mắt kiêu ngạo.

- Cậu, chẳng phải cậu nói cậu thích tớ sao?- Dù biết những lời nói của ả ta rất khó tin nhưng cậu ẫn thuyết phục mình rằng là vẫn còn có người thương mình nên Lạc Thần muốn xác nhận lại lần nữa.

- Đồ ngu, đó chỉ là giả dối thôi nếu không phải vì tiền thì tôi đã bỏ cậu lâu rồi. Con trai mà lại đi thích làm bánh, à mà cậu nào phải con trai đâu nhỉ... Đồ song tính nhân đáng ghê tởm!!!

Câu nói như xuyên qua tim của Lạc Thần, đúng vậy ai thì lại thích một kẻ song tính nhân như mình chứ. Hai con mắt bắt đầu rướm lệ.

Nghe 3 chữ song tính nhân là Hiên Viên Hàn cảm thấy thú vị, đó giờ nam nữ hắn đều chơi nhưng chỉ có song tính nhân là chưa a.

Lạc Thần nhẹ nhàng đặt bánh kem xuống, cúi đầu nói:

- Tớ xin lỗi.... xin lỗi cậu....

Nói rồi cậu bước đi, hắn vì cảm thấy thú vị nên vứt bỏ cô gái kia mà đi sau cậu. "Cô chỉ là món đồ chơi thôi, bây giờ tôi đã có thú vui khác rồi. Tạm biệt!!!"

Cô ả không hiểu gì cả, mới quen được có 1 tuần thôi mà tại sao ả lại bị bỏ nhanh vậy chứ. Chẳng lẽ mình không hấp dẫn đến vậy sao?

Nhưng ả cũng chẳng dám tìm hắn nữa bởi một khi đã bị vứt bỏ mà còn đi tìm hắn thì chắc chắn rằng sẽ sống rất thê thảm a. Thế là ả mất tất cả rồi!? Trời ạ!!!!!

Riêng Hiên Viên Hàn thì đi theo Lạc Thần, cậu vào quán bar uống rượu nhưng đây lại là lần đầu, cậu chẳng biết gì cả, bị người ta bỏ thuốc.

Nhân cơ hội này hắn lập tức giả làm anh hùng cứu mĩ nhân, cứu cậu và tiện thể ăn luôn...

Và như thế, trong một đêm cậu cũng mất tất cả bao gồm người yêu và trinh tiết.

Lúc đầu Hiên Viên Hàn theo đuổi Lạc Thần từ chối bởi hắn ta là người mà Y Viên thương, dù sao cô ta cũng là thanh mai trúc mã với cậu mặc dù lúc nào cậu cũng bị cô ta khinh bỉ.

Nhưng sau thời gian dài, Lạc Thần không tránh khỏi, rơi vào bẫy của Hiên Viên Hàn. Hai người ở cạnh nhau, cậu nghĩ là hắn sẽ yêu mình nhưng không.

Hôm đó cậu làm được một loại bánh mới, mang đến công ty cho hắn dùng thử, vừa đến cửa thì lại thấy hắn ôm eo một cô gái khác bước ra ngoài.

Thấy cậu, cô ta nũng nịu hỏi:

- Ai vậy Hàn?

Hiên Viên Hàn lúc đầu thấy cậu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh và nói:

- Một trong đám nam sủng của anh.

Nghe vậy cô ta chỉ cười nhẹ, còn cậu như muốn chết lặng, cái bánh cầm trên tay rớt xuống lúc nào không hay. Cậu vì hắn mà trao thân, tin tưởng nhưng để rồi cậu có gì, một cái danh nam sủng.

Ông trời sao lại thích trêu đùa cậu thế chứ.

- Xin lỗi đã làm phiền...- Lạc Thần mặc kệ cái bánh, chạy đi về. Hiên Viên Hàn tim hơi nhói khi thấy vậy nhưng hắn vẫn không để ý, dù sao cũng chỉ là một nam sủng không hơn không kém.

Một tuần đó Lạc Thần cũng không trách móc gì Hiên Viên Hàn nhưng cậu cũng không nói tiếng nào, chỉ im lặng, hắn vẫn không quan tâm lắm. Giận lẫy một vài tuần thì cũng hết thôi.

Ngay lúc này Lạc Thần lại biết cái tin mình mang thai, cậu không biết phải làm sao và có nên nói hay không? Cuối cùng cậu hạ quyết tâm nói ra.

Ngày đó cậu nấu một bàn đầy thức ăn chờ hắn về. Nhưng hắn lại dẫn cô gái kia về nhà. Trái tim cậu trở nên lạnh giá, tan vỡ không còn gì.

Cậu để bàn ăn cho hai người đó. Một mình lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Đợi đến lúc hắn dắt cô ả kia vào phòng cũng là lúc cậu mang đứa con chỉ mới 3 tháng cùng vali rời đi.

Đi trong sự lặng lẽ, im lặng để trái tim khỏi phải tổn thương. Lạc Thần đi từ thành phố này sang thành phố khác, và cuối cùng lại gặp Mục Sam.

Về phần Hiên Viên Hàn, ban đầu hắn vẫn nghĩ là cậu giận lẫy, làm nũng nên không quan tâm. Nhưng sau vài ngày cậu không về hắn mới phát hiện người không còn mà đồ cũng chẳng có.

Căn nhà bỗng trở nên lạnh hẳn đi, hắn cho người đi tìm nhưng vẫn không thấy. Mỗi ngày hắn đều tìm người thay thế nhưng không ai có thể giống như cậu làm hắn hạnh phúc, cười một cách chân thật.

Dần dần hắn cũng nhận ra mình đã yêu cậu nhưng người đã đi rồi, ngay cả tin tức cũng không có thì làm sao mà chuộc lỗi được. Song, trời không phụ lòng người, hắn gặp lại cậu ngay tại chính ngôi nhà của mình, cậu còn mang thai nữa chứ, hắn có thể chắc rằng đó là con của mình bởi vì cậu sẽ không phản bội hắn. Thế là hắn quyết định mở màn cho việc truy thê của mình a.

Quà Valentine nha .....