Chương 42

Editor: boobannana Lão Công Dục Cầu Bất Mãn - Chương 42

------

Anh đã cố gắng tỏ thái độ làm lơ lạnh băng vậy mà Tào Tiểu Hà còn dám ở trong nhà anh mà tính kế vợ anh, thật đúng là gan lên trời.

Càng làm cho anh tức giận hơn chính là vợ anh cư nhiên còn dám nghi ngờ anh nɠɵạı ŧìиɧ, quả là ngứa đòn thiếu làm mà.

Cao Nghị ngẩng đầu, thấy Mạn Nhu đang lo sợ bất an bị anh nhìn nên vội dời tầm mắt.

Bộ dạng cẩn thận đó làm anh vừa tức giận vừa buồn cười.

Cao Nghị hừ lạnh một tiếng, giọng nói có phần khí phách: "Anh và Tào Tiểu Hà không có lấy nửa điểm quan hệ, nhưng còn em, tự mình miên man suy nghĩ lung tung, còn có lá gan nói ra hai chữ ly hôn, em dám sao!"

Cao Nghị nheo mắt đánh giá Mạn Nhu, vừa thong thả cởϊ qυầи áo trên người, vừa nói: "Xem ra là ngày thường anh quá nuông chiều em, để em tùy ý làm bậy, còn dám bò lên đầu anh tức giận lung tung."

"Đêm nay anh phải giáo huấn lại em thật tốt, để em không còn tinh lực mà suy nghĩ đến những chuyện kỳ lạ."

Mạn Nhu đã cùng Cao Nghị chung sống hơn hai tháng, vẫn là lần đầu tiên thấy anh thật sự phát hỏa. Người đang ông này tức giận lên quá đáng sợ, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh như băng.

Trong lòng Mạn Nhu đã biết sợ, co rúm lại nói: "Ông xã, em biết sai rồi, anh đừng... Hôm nào đi, bây giờ trong nhà còn có người ngoài ở mà."

Cao Nghị cười lạnh một tiếng, nói: "Bây giờ em mới biết trong nhà có người ngoài sao? Cũng không biết ban nãy là ai vì một người ngoài mà nhăn mặt với anh."

Tay Cao Nghị không nhanh không chậm nâng lên, đi tới chỗ Mạn Nhu khép chặt hai chân, nói: "Mở chân, banh tao huyệt ra."

Gương mặt Mạn Nhu ửng đỏ, vừa sợ vừa thẹn nhưng vẫn theo bản năng nghe lời mở hai chân ra rồi lại sợ hãi muốn khép lại.

Cao Nghị mặc kệ sự cự tuyệt của cô, đưa tay sờ đến cặp mông vểnh bóp nhẹ vài cái rồi nâng hai cánh mông bẻ ra, lộ ra hoa huyệt dính nước đang run rẩy phía dưới.

Anh cười nói: "Bà xã, xem ra miệng dưới của em vẫn tương đối thành thật, đã bắt đầu cơ khát co rút lại đòi ăn côn ŧᏂịŧ lớn của anh này."

Anh nói xong không chút khách khí dùng hai ngón tay đâm vào trong hoa huyệt.

Cả người Mạn Nhu cứng đờ, hạ thân bị anh vuốt ve cũng không dám lộn xộn, cắn chặt môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cao Nghị thấy thế cũng không miễn cưỡng cô mở miệng, ngón tay chôn trong hoa huyệt quen thuộc thọc vào rút ra vài cái. Hoa huyệt khô khốc cũng bị kí©h thí©ɧ đến chảy nước.

Cảm giác tê dại sảng khoái lan khắp toàn thân, Mạn Nhu dùng hết sức nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ, sợ phòng ngủ cách vách nghe thấy động tĩnh.

Sau khi người đàn ông đâm thọc vài cái, ngón tay bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt nhẹp phất qua đôi môi mím chặt của Mạn Nhu, đem hoa dịch bôi toàn bộ lên cánh môi hồng nhuận.

Mặc dù trong lòng cô hơi ngượng ngùng như cũng không dám né tránh, sợ chọc Cao Nghị tức giận hơn, ngoan ngoãn rũ mắt tùy ý để anh dùng ngón tay vỗ về chơi đùa đôi môi.

Ánh mắt Cao Nghị tối sầm lại, đỡ côn ŧᏂịŧ cố gắng gượng lâu ngày nhắm ngay hoa huyệt thong thả cắm vào.

Hai người đều đã rất lâu rồi chưa làm đến bước cuối cùng, sau khi côn ŧᏂịŧ cắm thẳng tắp vào hoa huyệt lập tức bị vách tường thịt thuần thục bao vây mυ"ŧ lấy.

Côn ŧᏂịŧ bị cảm giác quen thuộc hút lấy càng thêm thô to hơn. Chỉ mới cắm vài cái mà Cao Nghị đã sung sướиɠ đến da đầu tê dại.

Mấy ngày này anh không có thời gian và tâm tình để dùng tay thủ da^ʍ. Giờ phút này cuối cùng cũng chen vào được nơi nóng ấm ẩm ướt, Cao Nghị chỉ hận không thể lập tức bẻ hai chân Mạn Nhu ra mà mạnh mẽ đâm vào.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~