Chương 27

Editor: boobannana Lão Công Dục Cầu Bất Mãn - Chương 27

-----

Cao Nghị dùng dâʍ ŧᏂủy̠ Mạn Nhu chảy ra để bôi trơn, bàn tay sờ tới sờ lui vỗ về chơi đùa mấy chục lần như thế khiến cô cuối cùng cũng nhẫn nại không được nữa, nhỏ giọng nói: "Ông xã, mau cắm vào đi."

Anh nghe vậy liền cười ác ý một tiếng "Được bà xã, liền cho em."

Cao Nghị không đem côn ŧᏂịŧ cắm vào, thời điểm vỗ về chơi đùa cái khe khịt kia đã tìm được đúng vị trí miệng huyệt, trực tiếp dùng sức cắm hai ngón tay vào.

Một cảm giác đau đớn nhẹ truyền đến làm Mạn Nhu "tê" một tiếng.

Cũng may là da^ʍ huyệt đã bị côn ŧᏂịŧ dạy dỗ, cho nên mặc dù lập tức cắm vào hai ngón tay, cũng chỉ đau một chút, rất nhanh đã bị thịt huyệt bao bọc, tham lam mυ"ŧ lấy.

Giờ phút này đáy mắt Cao Nghị tối sầm, hận không thể dùng côn ŧᏂịŧ của chính mình thay thế ngón tay đáng chết này đâm vào bên trong.

Nhưng hôm nay không được. Chính xác hơn là một khoảng thời gian tới đều không được.

Anh cắn răng nhẫn nại, ngay cả lúc trên chiến trường, thân thể vô cùng đau đớn vẫn có thể lăn lê bò lết. Thế mà đối mặt với bà xã yêu kiều mềm mại rêи ɾỉ dưới thân lại năm lần bảy lượt không khống chế được.

Cao Nghị hít sâu một hơi, lý trí rõ ràng là không thể chống cự lại kɧoáı ©ảʍ khi làʍ t̠ìиɦ, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cổ bạo ngược.

Ỷ vào ngón tay có cắm thế nào cũng không vào được tử ©υиɠ, anh liền coi ngón tay như côn ŧᏂịŧ, kịch liệt đâm rút vào trong hoa huyệt.

Tư thế này có thể làm Cao Nghị tinh tường thấy rõ hoa huyệt nuốt ngón tay vào như thế nào, khi rút ra lại bị huyệt thịt non mềm nhiệt tình giữ lại.

Ánh mắt anh nóng lên, thầm nghĩ: Ngày thường hoa huyệt cũng hầu hạ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ mình như vậy, khó trách lại vừa sướиɠ vừa thoải mái.

Ở giữa hai chân Mạn Nhu, nơi đâm thọc dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra càng nhiều, thấm ướt một mảng khăn trả giường. Tiếng nước "òm ọp òm ọp" càng ngày càng vang dội.

Lúc đầu Mạn Nhu còn có thể nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ, chỉ hé miệng nhỏ giọng vô lực thở hổn hển.

Giờ phút này kɧoáı ©ảʍ bức người, cô không thể nhẫn nại được nữa, bị đùa giỡn đến phát ra tiếng thở dốc.

Cao Nghị đút thêm một ngón vào hoa huyệt, dùng sức thọc nhập, va chạm chính xác ở điểm mẫn cảm.

Khi tách ba ngón tay ra, cửa huyện bị mở đến căng, Cao Nghị có thể dựa theo chút ánh sáng ít ỏi bên ngoài mà mơ hồ thấy được bên trong thịt non đang run rẩy.

Hoa huyệt như cái động đào nguyên, bên trong nước nôi đầy đủ, dâʍ ɖị©ɧ chảy nhỏ giọt làm cả bàn tay Cao Nghị ướt nhẹp dính nhớp.

Anh liếʍ liếʍ môi, không dám nhìn nhiều vì sợ nhịn không được sẽ đem côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Cao Nghị đến trước mặt Mạn Nhu, luyến tiếc hôn lên gương mặt đỏ bừng, hôn lên đôi môi đang dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ , một đường hôn xuống vùng cổ non mịn để lại đầy dấu vết đỏ chói như là đang đánh dấu chủ quyền lên người.

Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến cả người Mạn Nhu nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, làn da càng thêm ôn nhuận ẩm ướt khiến anh vuốt ve qua lại yêu thích không buông tay.

Hoa huyệt nhanh chóng co rút lại, Cao Nghị biết đây là dấu hiệu cô sắp cao trào.

Ngón tay anh thọc vào rút ra với tốc độ nhanh hơn, hung hăng chèn ép điểm mẫn cảm mấy chục cái. Cuối cùng cả người cô run lên, vô thức ôm lấy bờ vai anh, lên đến đỉnh cao của kɧoáı ©ảʍ.

Cao trào qua đi, Mạn Nhu mơ màng buồn ngủ, lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nằm lên chỗ cô vừa tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nhẹp còn mình thì nằm bên khô ráo.

Cô mê mang chớp chớp mắt, hàm hồ nói: "Ông xã, anh còn chưa..."

Cao Nghị ôm chầm lấy cô, cằm cọ cọ lên khuôn mặt ửng hồng: "Ngoan, ngủ đi."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~