Chương 12

Editor: boobannana Lão Công Dục Cầu Bất Mãn - Chương 12

-------

Cao Nghị nheo mắt cười nói: "Nhìn bà xã lớn lên thật xinh đẹp."

Gương mặt Mạn Nhu đỏ lên, thầm nghĩ: không phải tính cách nam chủ trong cốt truyện rất thành thục trọng ổn sao? Sao hôm nay miệng lưỡi lại trơn tru như vậy!

Cao Nghị cởi trang phục dính bụi bẩn trên người ra rồi tiến lên ôm thân hình mềm mại của Mạn Nhu vào trong lòng, cúi đầu ở bên tai cô cười nói: "Bà xã thơm quá, sau khi rời giường đã tắm rửa sao?"

Mạn Nhu không quen thận cận với đàn ông nên trốn tránh nói: "Phải, lúc ngủ dậy thấy trên người dính dính nên dùng ấm đun nước nóng tắm. Anh mau đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ nguội hết."

Cao Nghị cười một tiếng, sau đó vào toilet dùng xà phòng rửa tay rồi ngồi xuống đối diện Mạn Nhu, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.

Hương vị đồ ăn quả thật không tồi, Cao Nghị ăn sạch toàn bộ.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Mạn Nhu bắt đầu thu dọn chén đũa, Cao Nghị vừa đi đến cửa phòng tắm thì Mạn Nhu cất tiếng hỏi: "Hiện tại là thời gian bộ đội cung cấp nước ấm sao?"

Cao Nghị vừa nói vừa cởϊ áσ trên người: "8 giờ tối."

Mạn Nhu thấy anh còn muốn tiếp tục cởϊ qυầи, vội đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, ậm ừ lên tiếng.

Cao Nghị thấy thế nhịn không được ý cười rồi thầm nghĩ: Cô vợ nhỏ của mình còn rất dễ xấu hổ.

Tròng mắt anh xoay chuyển, chỉ lấy một cái qυầи ɭóŧ đi vào phòng tắm. Ba phút sau, âm thanh từ phòng tắm truyền đến: "Bà xã anh quên mang quần áo sạch, em đến phòng ngủ lấy giúp anh."

Lúc này Mạn Nhu đang rửa chén, đối với chuyện sơ ý của người đàn ông chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. Cô lau khô nước trên tay rồi đến phòng ngủ tùy ý chọn một cái áo sơ mi trắng, sau đó đi đến cửa phòng tắm, đẩy một khe nhỏ đưa đồ vào.

Cao Nghị lại không cầm lấy quần áo mà mở cửa túm lấy tay Mạn Nhu kéo vào

Nước ấm tưới ngay vào đầu khiến Mạn Nhu sợ hãi kêu một tiếng rồi vội vàng né tránh, nhưng lại bị Cao Nghị bắt lấy nên không thể động đậy, nước ấm mau chóng xối ướt tóc và quần áo cô.

Mạn Nhu tức giận nói: "Anh làm gì?"

Cao Nghị bày ra vẻ mặt vô tội: "Bà xã, quân đội cung cấp nước ấm không lâu, anh sợ lát nữa sẽ ngừng. Vậy nên hai chúng ta tắm chung có thể tiết kiệm thời gian, còn có thể tiết kiệm nước."

Mạn Nhu tin mới là lạ, tức giận liếc đối phương một cái rồi vội quấn chặt quần áo muốn đi ra ngoài.

Cao Nghị lại nheo mắt cười, dùng thân hình cao lớn đem Mạn Nhu bức vào góc tường, thấp giọng nói: "Bà xã ngoan, thời gian cấp bách, đừng chậm trễ nữa, mau cởϊ qυầи áo chúng ta cùng nhau tắm."

Mạn Nhu cắn môi, đối với giọng điệu nguy hiểm này của người đàn ông có chút sợ hãi, lắc đầu nói: "Không... Không cần, chén đũa còn chưa rửa, anh mau tránh ra, em muốn đi rửa chén."

Cao Nghị cúi đầu đè lên vai cô, hơi thở nóng bỏng phun lên đôi tai mẫn cảm làm cả người Mạn Nhu run rẩy.

"Tối nay bà xã nấu ăn vất vả như vậy, anh thân làm chồng, để cảm ơn em cũng nên báo đáp một chút mới đúng. Nếu bà xã cảm thấy cởϊ qυầи áo quá phiền toái thì để ông xã giúp em."

Nói xong không màng lực cản ít ỏi của Mạn Nhu, dễ như trở bàn tay lột quần áo trên người cô, chỉ để lại một cái qυầи ɭóŧ.

Mạn Nhu lấy tay che bộ ngực nhũ trần trụi, trong lòng biết mình không thoát khỏi nên không hề giãy giụa.

Cao Nghị lại làm như thật sự phải tắm cho Mạn Nhu, xoa xà phòng lên người cô, động tác cực kỳ đứng đắn, không mang theo chút tìиɧ ɖu͙© nào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc như là Mạn Nhu đã hiểu sai.

Trong lòng Mạn Nhu như muốn phát điên, mặt đỏ ửng lên.

Kết quả ngay sau đó, người đàn ông liền ái muội xoa vòng, vuốt ve nhũ thịt trắng nõn rồi nói: "Vυ" của bà xã thật lớn thật trắng, chẳng qua là có vài dấu vết xanh tím, cần phải rửa sạch mới được."

Mạn Nhu: "..." Đồ tâm thần! Kia còn không phải do tối hôm qua ai đó hút tạo thành sao?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~