Một khi thân phận của nàng đã công khai, thư kí Trương cũng không dám có thái độ vô lễ với nàng nữa, vừa thấy nàng liền vội vàng đứng bật dậy, cung kính chào nàng một tiếng “tổng tài phu nhân”
“Tổng tài tìm tôi có chuyện gì vậy?” Nàng cúi đầu hỏi cô ta.
“Tôi không biết. Để tôi gọi điện báo phu nhân đã tới ạ.”
“Thôi khỏi, tôi tự vào cũng được.” nín cười, Thi Ánh Điệp rảo bước tiến vào phòng, vừa đóng cửa, nàng thực không còn nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Có chuyện gì mà em buồn cười như thế?” Ân Nghệ tò mò hỏi nàng.
“Phu nhân??” Nàng cười nghiêng ngả không ngừng được.
“Có chuyện gì thế?”
“Thư kí Trương vừa nãy lại dùng kính ngữ mà nói chuyện với em, xưng tôi gội phu nhân rất lễ phép!” Nàng tiếp tục nén cười nói, giọng nói vừa buồn cười vừa không thể tin được.
“Em là vợ anh, cô ta dĩ nhiên là nên thể hiện một chút tôn kính là đúng rồi, có gì mà ngạc nhiên dữ vậy?” Hắn vẫn thấy khó hiểu.
Đó là bởi vì anh chưa từng thấy thái độ của cô ta đối với em trước đây cho nên mới thấy khó hiểu như vậy thôi. Thi Ánh Điệp trong lòng thầm nghĩ, nhưng không có ý định nói cho hắn biết việc này, tránh để thư kí Trương chịu chung số phận giống như Lí Trân Nghi.
“Anh tìm em có việc gì vậy?” Nàng lắc lắc đầu bất đắc dĩ, tò mò hỏi hắn.
“Anh đã giải quyết hết công việc rồi, em có muốn chúng ta đi hưởng tuần trăng mật không?” Ân Nghệ mỉm cười nhìn nàng.
“Thật thế ư? Mấy ngày vậy anh?” trong khoảnh khắc nàng trợn tròn con mắt, hưng phấn kêu lên.
“Hai tuần được không?” Hắn mỉm cười.
“Có thật không thế, hay là anh đang lừa em?” Nàng cảm thấy mình cao hứng hình như hơi bất thường thì phải.
Hắn cũng lắc đầu cười, kéo nàng ngồi lên đùi hắn, sau đó lôi từ ngăn kéo ra một tệp tài liệu du lịch đưa tới trước mặt nàng cho nàng tuỳ ý chọn: “Chúng ta có 14 ngày, đi Châu Âu du lịch cũng có vẻ được lắm, em thấy sao? Em muốn đi nơi nào đặc biệt không?”
“Oa, anh làm thế nào mà kiếm được đống thông tin du lịch này thế?” Thi Ánh Điệp lật xem qua tờ giới thiệu, hào hứng hỏi.
“Anh gọi đến công ty du lịch thôi.”
“Vậy là anh đã một mình thực hiện kế hoạch này từ bao giờ hả?” Nàng quay đầu chất vấn hắn.
“Từ lúc chúng ta vừa kết hôn, cũng tại thời gian vừa rồi bận rộn quá nên chưa kịp nói cho em biết thôi.”
“Anh sợ em quá mức mong chờ mà thất vọng hả?”
“Ừ.”
“Cảm ơn anh.” Thi Ánh Điệp ôm chầm lấy hắn, nhẹ nhàng hôn hắn một cái sau đó nhìn hắn mà nói: “Không cần nghĩ sâu xa cho em như vậy đâu, đối với em chỉ cần anh đối xử tốt với em là đủ rồi!”
“Anh sẽ luôn luôn đối xử thật tốt với em!” Một cái hôn khẽ là không đủ, Ân Nghệ ghé sát vào nàng, ôn nhu mà triền miên hôn.
“Em yêu anh.” Nàng bật thốt lên.
Đột nhiên run lên, Ân Nghệ trong mắt tràn ngập niềm vui nhiệt tình kích động nói: “Em nói lại lần nữa xem.” Hắn hai mắt sáng lên, khẩn thiết yêu cầu.
“Em yêu anh!” Thi Ánh Điệp mỉm cười, lặp lại lần nữa.
“Cảm tạ ông trời!” Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, cực nhỏ nói.
“Không cần khoa trương như vậy chứ?” Phản ứng của hắn khiến nàng bật cười.
“Em có biết anh đã yêu em vài năm rồi không?” Ân Nghệ mở to mắt, yêu thương nhìn nàng.
“Anh yêu em?” Nàng thực cảm thấy như nghẹt thở, khoảnh khắc đó dường như hoàn toàn quên mất vấn đề mấu chốt.
“Anh đã yêu em rất lâu rồi.” Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, nồng đậm yêu thương.
“Rất lâu?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn, không rõ ý của hắn là gì “Chờ một chút, anh vừa nói là “vài năm”, anh đã yêu em vài năm rồi?” Nàng ngạc nhiên trợn mắt lên nhìn hắn hoài nghi.
Bọn họ lúc gặp nhau tới lúc kết hôn chưa quá hai ngày, mà kết hôn đến nay cũng chưa tới hai tháng, hắn sao lại có thể nói ra những lời này cơ chứ? Chẳng lẽ trước đây bọn họ đã gặp mặt nhau rồi ư?
“Tính sơ sơ cũng là tám năm rồi, từ lúc em bắt đầu theo học tại học viện Sùng Đạo ấy.”
Nàng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn hắn, kinh ngạc không nói lên lời. Tám năm?
“Thực kinh ngạc?” Ân Nghệ mỉm cười nhìn nàng.
Phải là kinh hãi chứ không phải là kinh ngạc.
“Không phải lúc em bắt đầu theo học thì anh đã tốt nghiệp được hai năm rồi sao?” Nàng thực không hiểu gì hết. Bởi vì hắn là học sinh năm thứ nhất mà nàng là học sinh năm thứ sáu, cho nên hai người tuy tuổi thực kém nhau năm tuổi nhưng so về năm học còn kém nhau sáu năm.
“Anh đã tốt nghiệp nhưng học đệ của anh thì chưa tốt nghiệp.”
“Vậy là sao? Em không hiểu gì cả?”
“ý của anh là học đệ của anh cũng là một trong số những fan hâm mộ của em, ngay từ lúc em nhập học đã thích em rồi, sung bái em như nữ thần ấy. Mỗi lần anh cùng cậu ấy liên lạc, cho dù là viết thư, gọi điện thoại hay qua mail, đề tài của nó vĩnh viễn là em mà thôi, thế là anh ngày càng tò mò muốn biết em như thế nào.”
“Sau đó thì sao?” Nàng biết chuyện chưa dừng ở đó.
“Sau đó lúc anh có cơ hội trở lại Đài Loan, anh rốt cuộc cũng không nhịn được, lén chạy tới nhìn em một cái.”
“Lén?”
“Đúng. Anh đều là len lén nhìn, cứ đứng đằng xa mà mê muội quan sát, tò mò dõi theo nhất cử nhất động của em, mà em thì chưa bao giờ phát hiện ra điều đó.”
“Anh đã từng rình coi, theo dõi em ư?” Thi Ánh Điệp cuối cùng cũng bừng tỉnh.
“Ấy, đừng nói khó nghe như vậy chứ, anh chỉ là không kìm chế được thôi mà.Cũng nhờ vậy mà anh mới phát hiện ra bộ dạng đáng yêu mà em không muốn cho người khác thấy.” Hắn nói xong chợt hướng nàng nhếch mép cười: “Bộ dạng lúc vướng phải dây điện của em thực đáng yêu.”
“Ông trời của tôi ơi!” Nàng nhịn không được nhắm mắt lại oán thán.
“Như vậy cũng chẳng sao mà, so với bộ dạng nhu mì yểu điệu của em thì anh thích bộ dạng đanh đá giơ vuốt nhe nanh của em hơn nhiều.” Ân Nghệ an ủi nàng, nín cười nói.
“Thế mà lúc trước anh dám nói dối em là trúng tiếng sét ái tình?” Thi Ánh Điệp đột nhiên trợn to mắt, tức giận nhìn hắn.
“Thì đúng là anh vừa gặp em đã trúng sét mà, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh em do học đệ gửi cho anh đã bị hấp dẫn rồi, về sau nhìn thấy em rồi thì càng thấy yêu thích hơn nữa. Cho dù là nhiều năm trước hay cái đêm nhìn thấy em khóc sưng hai mắt ở cục cảnh sát, anh cũng đều không còn là chính mình nữa nên mới quyết định tác chiến liền như thế.”
“Em mới không biết anh đã lên kế hoạch tám năm rồi đấy.” Nàng kháng nghị.
“Nếu không phải là chung tình thì sao anh tám năm liền trôi qua mà vẫn không thoát được lòng bàn tay của em đây?”
“thì dĩ nhiên là vì bộ dạng xinh đẹp động lòng người và sự thông minh sắc bén của em chứ sao.”
“Thế mà em cũng dám nói à.” Hắn cười thất thanh.
“Sao lại không chứ? Nếu không thì anh tự nói đi vì sao anh lại thích em như thế?”
“Đương nhiên là bởi vì em xinh đẹp động lòng người, thông minh và sắc bén chứ sao!” Hắn lập lại những gì nàng vừa “tự sướиɠ”, muốn nhìn xem nàng có chút ngượng ngùng nào không, ai dè nàng nghe xong lại cực lì đắc ý, mặt vênh lên đến trần nhà mà tiếp tục.
“Chuyện, em đã nói mà.” Nàng đắc ý.
Ân Nghệ cũng bật cười khanh khách.
Thi Ánh Điệp không để ý đến hắn, với tay lấy tập giới thiệu địa điểm du lịch lật xem,Nhật , Thuỵ Sĩ, Anh, Đức, Pháp, Hy Lạp còn có Tiệp, Mỹ, Ai-len…bao nhiêu là lựa chọn, chọn cái nào bây giờ? (em cũng muốn được như chị ý)
Đến Nhật thưởng thức hồng trà cũng được lắm, lại có cơ hội ngắm hoa anh đào, một vẻ đẹp đặc trưng của đất nước mặt trời mọc.
Ơ, nhưng mà không được, bây giờ đã vào thu rồi, làm gì còn hoa anh đào mà ngắm nữa? Hay là đi ngắm cảnh rừng núi trùng điệp, sơn thuỷ hữu tình nhỉ?
Mùa thu thì đi nơi nào là thích hợp đây?
Xem rừng lá kim ở Canada được không nhỉ? Hơ hơ, mà muốn ngắm rừng thì chỗ nào chả có việc quái gì phải bay đến tận Canada làm chi cho mệt =”=
Đang đau đầu, đột nhiên lá cờ màu xanh dương và trắng đan xen nhau đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng.
Hy Lạp?
“Chúng ta đến Hy Lạp thử xem phòng ngủ đôi, một xanh, một trắng như trong tờ giới thiệu này nói xem sao nha!” Nàng đột nhiên quay đầu, lớn tiếng kêu lên.
Hắn nhìn nàng, ái muội nói: “Ờ nếu chúng ta vẫn ngủ chung một chỗ thì được.”
Thi Ánh Điệp mặt đỏ bừng lên, lấy cùi chỏ thúc vào bụng hắn.
“Úc!” Hắn đau quá lập tức kêu lên, sau đó giả vờ vô tội : “Anh đùa một chút cũng không được à?”
“Em đang nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh đấy.” Nàng trừng mắt cảnh cáo hắn, hai má ửng hồng làm người ta muốn véo một cái.
Ân Nghệ nhịn không được, đưa tay kéo nàng lại gần, tiếp tục triền miên hôn, lúc sau mới hỏi lại: “Em muốn đi Hy Lạp?”
Nàng lại lừ mắt nhìn hắn đây là nơi công cộng mà, rồi ra sức gật đầu.
“Nghe nói mùa thu ở đó khí hậu mát mẻ, thiên nhiên tươi đẹp con người thân thiện, quan trọng là yên tĩnh không xô bồ náo nhiệt bon chen như nơi đây, anh thấy sao?” Trải qua nhiều chuyện nàng thấy chán ngấy sự tính toán âm mưu rồi.
“Em thích là được rồi.” Hắn sủng nịnh nói với nàng, sau đó đột nhiên cầm lấy tờ giới thiệu trên tay nàng, gật gù: “Hy Lạp cũng liên kết du lịch với một số quốc gia khác, nếu em thấy hơn mươi ngày ở đó mà chán ngấy thì mình có thể đi du ngoạn ở các nước đo.”
“Vậy là sao?” Nàng không hiểu.
“Ở các nước có liên kết với Hy Lạp không cần mất thời gian xin visa.”
“Ý anh là chúng ta chỉ cần một cái visa là có thể đi rất nhiều nước du lịch sao?” Thi Ánh Điệp hai mắt sáng lên.
“Chỉ có các nước trong khối liên kết thôi.”
“Những nước nào vậy?”
“Cái này phải xem lại một chút, anh chỉ nhớ có Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Áo nằm trong số ấy thôi.”
“Thật thế á?” Nàng hai mắt mở lớn, hưng phấn không thôi.
“Nếu như anh nhớ không lầm thì là như thế.”
“ Em quyết định rồi, chúng ta sẽ đi Hy Lạp nha!” Hắn hưng phấn tuyên bố “Chúng ta sẽ xuất phát bao giờ vậy anh?”
“Đợi hộ chiếu và visa xong, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Anh rời công ty lâu như thế liệu có việc gì không?” Nàng đột nhiên lại thấy lo lắng.
“Em nghĩ anh với em một tuần liền không nói chuyện với nhau mà lao đầu vào làm việc như điên là vì cái gì cơ chứ?”
“Anh vì tuần trăng mật của chúng ta sao?”
Ân Nghệ gật gật đầu.
“Em lại cứ nghĩ anh vì tức giận không muốn thấy mặt em nữa, cho nên mới tình nguyện chọn công việc ở lại công ty làm thêm giờ để đỡ phải về nhà cơ.”
“Ngốc thật!” Hắn nhẹ nhàng cốc nhẹ nàng một cái.
“Đúng rồi, em cũng thấy mình ngốc thật.” Thi Ánh Điệp thở dài lặn sâu vào lòng hắn.
“Hai ngày trước anh đã đến Tân Trúc.” Ân Nghệ đang ôm lấy nàng bỗng mở miệng nói, đột nhiên cảm thấy cả người nàng cứng ngắc lại.
Hắn vỗ vỗ lưng nàng an ủi.
“Anh đã nói chuyện với mẹ em rồi, bà ấy rất muốn gặp em, thực rất hối hận vì đã đối xử với em như thế. Bà ấy nói, bà ấy không dám mong em tha thứ, chỉ hy vọng một điều đơn giản nhỏ nhoi đó là em có thể trở về nhà một lần gặp mặt bọn họ một chút thôi, có được không?”
“Bà ấy còn nói, trong nhà không thiếu thứ gì, nếu em trở về không cần mang bất cứ quà cáp hay bất cứ thứ gì khác về, chỉ cần em về là đủ rồi. Bà ấy còn nói, em gái lớn của em tháng sau sẽ kết hôn, nếu em đồng ý tham gia hôn lễ này của cô ấy, thì cô ấy chắc chắn sẽ rất rất vui mừng, hai em của em thực sự rất mong nhớ em đấy.”
Thi Ánh Điệp nấc khẽ, rốt cuộc nhịn không được nữa bật khóc thành tiếng. Nàng cũng rất mẹ, rất nhớ các em, nhớ nhà, rất rất nhớ….
“Cuối tuần này anh và em trở về đó chứ?”
Nàng trầm mặc trong chốc lát, giọng nghẹn ngào khàn khàn đáp lại: “Vâng.”
Chương cuối
() ()
Buổi sáng sớm hai ngày sau, ngay khi những tia nắng đầu tiên của ngày vừa chiếu vào phòng Thi Ánh Điệp đã tỉnh giấc rồi. Cô băn khoăn không hiểu do máu lưu thông không đều mà không ngủ được, tâm trạng thì đến tột cùng không hiểu nên gọi là hưng phấn, khẩn trương hay là bất an đây, bởi vì hôm nay nàng sẽ trở về nhà.
Sau năm năm bặt vô âm tín nay lại trở về, nàng suy nghĩ miên man mà cảm thấy có chút khϊếp đảm. Ở đó có người thân nàng luôn mong nhớ, có những kỉ niệm đẹp, nhưng cũng có những tháng ngày đau khổ dằn vặt và quá khứ đau thương mà nàng đã chôn chặt sâu trong đáy lòng mình.
Năm năm, tuy mẹ nói rằng rất mong nhớ nàng, hy vọng nàng trở về, nhưng nói thật ra thì nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu nàng trở về rồi mà lại thấy mẹ và hai em mình không cẩn thận che dấu nói những lời miễn cưỡng thì chắc nàng sẽ không thể chịu được mất.
Làm sao bây giờ, nàng càng nghĩ càng thấy sợ, hay là huỷ bỏ kế hoạch trở về Tân Trúc ngày hôm nay nhỉ? Đợi khi nào nàng thực sự bình tâm, chuẩn bị sẵn sàng tâm lí rồi trở về có được không?
Nàng đau đầu cân nhắc, trở mình liên tục, giãy dụa không ngừng, do dự mãi không quyết được.
“Trời đã sáng rồi sao?” Đại khái là nhờ sự quẫy đạp liên tục của nàng mà người nào đó đã bị đánh thức, Ân Nghệ chào đón ngày mới mà giọng khàn khàn ngái ngủ,tay đưa ra kéo nàng vào lòng.
“Chúng ta hôm nay hay là không trở về Tân Trúc nữa nha? Hôm khác rồi đi?” Nàng xoay lưng lại với hắn và nói.
“Vì sao?” Hắn vẫn còn chưa tỉnh hắn hỏi.
“Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sang mà.”
“Chuẩn bị? chuẩn bị cái gì?”
Nàng đột nhiên trầm mặc không nói gì.
“Làm sao vậy? Em đang lo lắng điều gì thế?” Hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm kì lạ của nàng, đưa tay xoay người nàng lại, đối diện với mình hỏi.
“Em không muốn thấy vẻ miễn cưỡng của ba người họ, dù sao trong lòng mẹ và các em em thì em vẫn chính là kẻ đã hại chết ba mà, không phải sao?Em–” Thi Ánh Điệp vẻ mặt u buồn nói với hắn.
“Không phải là do em, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, đó không phải lỗi của em mà?” Hắn nhanh chóng cắt đứt lời nàng.
“Em biết, nhưng có những nỗi đau trong tâm hồn không phải nói quên là quên được, nói lành là lành lại được, nếu mẹ và hai em cứ phải miễn cưỡng mà gặp em thì em thực không thể chịu nổi. Bây giờ em không thể đối mặt với điều đó được, không thể được.” Nàng bối rối lắc đầu.
“Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Thi Ánh Điệp ra sức lắc đầu, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
“Là anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó thôi, ánh mắt lạnh lùng mà cả đời này em cũng không thể quên được, anh không hiểu đâu.” Nàng không thể kìm chế được nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ân Nghệ ôm chặt lấy nàng vỗ về an ủi: “Em suy nghĩ quá thôi.”
“Không phải, anh không hiểu đâu.” Nàng lại ra sức lắc đầu, vẫn sụt sịt khóc.
Ân Nghệ nhíu mày nhìn nàng chẳng biết phải nói sao để nàng không suy nghĩ lung tung nữa đây, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách là làm nàng phân tán sự chú ý mà thôi. Hắn đột nhiên xoay người nàng, bắt đầu hôn.
Nàng ban đầu chưa kịp nhận ra hắn đang ý đồ gì vì mải suy nghĩ chuyện đau buồn trong quá khứ, cho nên đối với nụ hôn của hắn không có nhiệt tình đáp lại, nhưng sau rồi dần quên đi bởi những cái hôn nóng bỏng không ngừng của hắn hấp dẫn, nàng ôm chặt lấy cổ hắn để mặc cho hai tay hắn vẫn đang vuốt ve da thịt mình.
Hắn nhoẻn miệng cười trước sự nhiệt tình này của nàng, bắt đầu cởi bỏ dần lớp quần áo giữa hai người, miệng vẫn không lãng phí một phút giây nào, từ đôi môi nàng, hai má, rồi mí mắt, cái mũi, cằm, và cái cổ trắng nõn xinh xinh, bờ vai mảnh mai, và cuối cùng là những đường cong tuyệt mĩ, xinh đẹp mê người.
Động tác của hắn làm nàng khẽ rêи ɾỉ thành tiếng, vòng tay qua đầu ôm chặt lấy cổ hắn, cả người hướng vào lòng hắn.
Tiếng của nàng cùng bộ dạng xinh đẹp gợi cảm làm hắn cũng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Chính hắn vẫn biết nàng vốn gợi cảm mê người như vậy, lại ngày càng nóng bỏng, hắn vẫn thích nhìn thấy nàng như vậy.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều chi nữa, động tác nhanh hơn, cứ như thế tiến vào, từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng.
Mồ hôi trên người ngưng kết, hô hấp ngày càng dồn dập, thoả mãn, không còn gì phải bận tâm suy nghĩ nữa, hai người họ tiếp tục rơi vào cái sự mờ ám đó không còn biết trời đất gì nữa.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên.
Sau một hồi dây dưa rất lâu, Thi Ánh Điệp rốt cuộc vừa mới ăn xong cơm trưa đã bị Ân Nghệ lừa lên xe, xuất phát đến Tân Trúc.
Sắc mặt của nàng trắng bệch, cả người cứng ngắc, hai tay chắp lại cầu khấn cứ như là chuẩn bị lên đoạn đầu đài không bằng vậy.
“Nào có đáng sợ như vậy, đừng lo lắng quá được không?” Ân Nghệ mỉm cười với nàng nói.
Nhìn nàng như vậy, hắn trong lòng cũng không vui vẻ gì. Kỳ thật hắn cũng đâu phải muốn bức bách nàng làm gì, chỉ là tâm bệnh cần tâm dược mà thôi, nếu nàng vẫn tiếp tục chạy trốn không dám đối mặt với quá khứ thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi sự dày vò ám ảnh chôn chặt trong lòng. Hắn không muốn nàng như vậy.
“Chồng à, em buồn nôn quá!” Thi Ánh Điệp đột nhiên mở miệng nói.
“Cái gì?” Ân Nghệ kêu lên sợ hãi, lập tức quay đầu nhìn nàng “Em không sao chứ? Đừng có doạ anh như thế chứ?” Hắn khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của nàng, vẻ mặt lo lắng.
“Chồng ơi, anh có thể dừng xe lại một chút không? Em buồn nôn thực đó.” Nàng nhẫn nại hỏi.
Hắn không dám hai lời, lập tức chọn chỗ vắng xe dừng lại.
Xe vừa dừng lại, nàng lập tức đẩy cửa xe lao xuống, hướng ra bên ngoài mà nôn thốc nôn tháo.
“Ụa ~ ụa ~”
Ân Nghệ đánh xe tấp vào lề đường rồi vội vã nhảy xuống chạy tới bên cạnh nàng, lại thấy nàng không ngừng nôn mửa thì chân tay luống cuống không biết phải làm gì cho phải đây.
“Phải làm gì đây? Phải làm gì đây?” Hắn bối rối, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng.
Nôn mấy lần liền vất vả lắm mới ngừng lại được.
“Em thấy sao rồi? Có đau ở chỗ nào không?” Hắn đưa chai nước cho nàng, không biết là rốt cuộc nàng bị làm sao.
Nàng nhận lấy chai nước rửa tay, lau miệng, rồi uống vài hụm, mệt nhọc đứng dậy. Hắn nhanh nhẹn chạy lại đỡ nàng.
“Bây giờ thấy sao rồi?” Hắn khẩn trương lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt nàng mà hỏi.
Nàng toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, xụi lơ ngồi trong xe.
“Lúc trưa em có ăn nhầm cái gì mà anh chưa nếm qua không?” Hắn hơi cúi người nhìn sắc mặt nàng nhíu mày hỏi, hoài nghi không biết có phải là ngộ độc thực phẩm không mà lại nôn dữ như vậy chứ?
Nàng lại lắc đầu, lúc trưa hai người cùng nhau nấu cơm rồi cùng nhau ăn, nàng quả thực chẳng ăn cái gì lung tung mà hắn chưa có nếm qua cả.
“Vậy sao lại ra nông nỗi này đây? Hay là ngộ độc thực phẩm rồi, để anh đưa em đi bệnh viện xem sao được không?”
Nàng gật gật đầu, một mặt là nàng thực sự cảm thấy không khoẻ, mặt khác như vậy cũng có thể kéo dài thời gian đến Tân Trúc.
Ân Nghệ không nói nhiều lập tức đóng sập cửa xe, nhanh chóng nhấn ga quay đầu xe khẩn trương đi tìm bệnh viện. Đi dọc con đường này mãi, bọn họ mới tìm thấy một bệnh viện, Ân Nghệ vội vã đưa Ánh Điệp đi thẳng vào phòng chuẩn đoán.
“Có chuyện gì vậy?” Vị bác sĩ ngồi trực ở đó hỏi.
“Thưa bác sĩ, cô ấy nôn rất dữ ạ.” Hắn nghiêm túc lo lắng vội trả lời.
“Bụng có đau không? Có bị tả không?”
“Không tả ạ.” Hắn thay nàng trả lời, quay đầu ôn nhu hỏi nàng: “Em có đau bụng không?”
Thi Ánh Điệp yếu ớt lắc đầu.
“Không bị đau bụng ạ.” Hắn quay đầu khẳng định lại một lần nữa với bác sĩ.
“Trừ nôn ra còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Ân Nghệ lo lắng nhìn vợ mình chăm chú.
Chỉ thấy nàng lại lắc đầu lần nữa.
“Lần gần đây nhất có kinh là lúc nào?”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ra “bạn tốt” này của nàng hình như đã lâu chưa thấy: “Dạ… Hình như là hai, ba tháng trước.”
Bác sĩ cười thần bí, quay sang đề nghị với bọn họ: “Tôi giúp hai anh chị làm thủ tục chuyển sang khoa sản nha, mời hai người qua bên kia làm giấy tờ đi.”
Trong khoảnh khắc Thi Ánh Điệp hai mắt mở lớn, Ân Nghệ phản ứng cũng không khác là bao.
Nàng có thai rồi.
Thi Ánh Điệp cúi xuống nhẹ nhàng vỗ lên bụng của mình, vẻ mặt hớn hở, vừa kinh ngạc, hoảng hốt lại vui mừng, sung sướиɠ, cảm giác cứ như trải qua một giấc mộng vô cùng đẹp, quên hết mọi buồn đau và phiền muộn.
Ân Nghệ tiếp nhận thông tin này có lẽ là khá hơn nàng một chút ít, trừ việc đi trong hành lang bệnh viện gặp ai cũng lớn tiếng khoe mình được làm cha rồi, mặt mày lúc đi ra ngoài luôn vui mừng cười ngây ngô như điên rồi ấy, nhưng mà ra đến xe hắn vẫn nhớ ra mục đích chính của bọn họ ngày hôm nay là phải đến Tân Trúc.
Chiếc xe chuyển từ tốc độ cao sang tốc độ cực chậm như bò trên đường cao tốc, rất từ từ bình tĩnh thong thả mà đi, cuối cùng rất lâu lâu sau mới đến được đích.
Hai người vừa mới xuống xe, đóng sập cửa xe lại thì cánh cửa gỗ cũ kĩ sờn đỏ của ngôi nhà trước mặt bật mở, Thi mẫu mang theo vẻ mặt khẩn trương, nôn nóng cùng chờ mong vội vã bước ra, phía sau còn có hai người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt cũng như vậy khẩn trương.
“Mẹ.” Ân Nghệ lễ phép chào hỏi, miễn cưỡng kìm chế vẻ mặt cười ngây ngô không ngừng lại được của mình.
“Sao bây giờ các con mới tới? Mẹ còn tưởng rằng các con không muốn đến cơ.” Thi mẫu nói với con rể, nhịn không được quay sang liếc trộm đứa con gái lớn của mình, đứa con đã năm năm bà chưa hề gặp mặt.
“Con xin lỗi, tại trên đường tới đây chúng con phải vào bệnh viện một chút.”
“Bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì vậy, hai con bị đυ.ng xe sao? Có sao không, có bị thương ở chỗ nào không?”
Thi mẫu cuống quýt hỏi.
“Không phải đâu ạ.” Ân Nghệ giải thích, “Chỉ là trên đường đi Ánh Điệp thấy khó chịu nên con phải đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao ạ.” Nói xong, hắn rất vui mừng thông báo: “Cô ấy có thai rồi ạ!” Vẻ mặt lại lâng lâng vui sướиɠ cười ngây ngô.
“Có thai?” Thi mẫu ngơ ngác ngây ngẩn cả người.
Hai muội muội của nàng liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt lập tức vui vẻ hưng phấn hướng hai người họ ríu rít: “Chúc mừng hai người,chị cả, anh rể!!!”
“Cảm ơn.” Ân Nghệ ngoác mồm cười như không ngậm miệng lại được nữa.
“Ân Nghệ, con cũng thật là, sao không nói cho mẹ biết sớm việc tiểu Điệp mang thai hả? Nếu mẹ biết sẽ không bảo con đưa nó về đây, phụ nữ mang thai rất cần nghỉ ngơi đầy đủ, không thể đi lại mệt nhọc như vậy được con biết không?” Thi mẫu trấn tĩnh lại, vừa thao thao bất tuyệt giáo huấn cho anh con rể quý hoá này, vừa chạy lại tới cửa xe, cẩn thận đỡ lấy người con gái đang bước xuống xe.
“Tiểu Điệp, giờ con thấy thế nào rồi, còn khó chịu ở đâu nữa không? Nào, xuống xe, cẩn thận một chút. Mấy tên đàn ông vai u bắp thịt này thì làm sao biết phụ nữ chúng ta phải vất vả như thế nào cơ chứ, nếu con cảm thấy khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói ra, tuyệt đối không được nhẫn nhịn, biết không?”
“Ăn cái gì cũng phải chú ý, những thứ kí©h thí©ɧ thì nên ăn ít thôi, con trước kia rất thích ăn cà muối, bây giờ có thai rồi thì kiêng đi. Phải chú ý dinh dưỡng biết không? Không cần lao lực quá, đừng để bản thân mệt mỏi, muốn ăn cái gì thì cứ ăn, không sợ tốn kém gì cả, con biết chưa?”
Bên tai tiếng mẹ thao thao nói những lời quan tâm, tay cảm nhận hơi ấm của mẹ, trước mặt hai muội muội vẻ mặt hối hận.
Thi Ánh Điệp hốc mắt lại dần đỏ lên, không kìm nén được nước mắt chầm chậm rơi xuống.
Cánh cửa gỗ màu đỏ quen thuộc, bức tường cũ kĩ quen thuộc, những người quen thuộc, sự quan tâm và ấm áp quen thuộc. Đây là nhà của nàng, chính là nhà của nàng.
“Ô…ô..ô…ô…”
“Xin lỗi con, mẹ thực sự xin lỗi con, mẹ xin lỗi.” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thi mẫu ôm chặt lấy con gái mà khóc. Đứng bên cạnh hai muội muội của nàng cũng bật khóc theo.
Ân Nghệ nhìn mấy người phụ nữ trước mặt mình khóc lớn mà có chút xấu hổ. Nhưng nhìn thấy vợ mình ôm mẹ mà khóc, vẻ mặt cô ấy vui mừng như vậy cũng thật đáng giá.
“Được rồi, được rồi, trước hết chúng ta phải vào nhà đã, đừng khóc ở đây nữa được không? Rất nhiều người nhìn thấy đấy!” Hắn tiến lại gần ôn nhu ôm nàng đứng dậy, nói đùa với mẹ vợ và hai em vợ một chút.
Nghe vậy, mẹ vợ cùng hai người em nàng, không, phải là cả bốn người đều sửng sốt một chút, lập tức đưa tay gạt hết nước mắt, sau đó khoác tay nhau cùng vào nhà.
Vào đến nhà rồi, Thi mẫu vẫn cứ như vậy cẩn thận chăm chút cho Ánh Điệp đang mang bầu, sợ nàng bị ảnh hưởng đến thai khí. Cũng vì vậy mà khoảng cách năm năm hiểu lầm, oán hận tất cả đều được hoá giải hết, tan thành mây khói, không còn ai nhớ tới những ngày tháng đau buồn u ám kia nữa.
Suốt cả buổi tối, đề tài của bọn họ đều tập trung cao độ xung quanh việc dựng vợ gả chồng cho hai cô con gái yêu nhà họ Thi, Thi mẫu đem toàn bộ kinh nghiệm của thế hệ đi trước truyền lại cho con gái và các con rể, sợ mấy đứa nghe xong liền quên béng mất, bà còn bắt các con lôi hết giấy bút ra ghi chép lại.
Bữa tối, Thi mẫu nấu một bàn toàn những món Ánh Điệp thích ăn, ngoài việc tiếp tục buổi truyền giảng bí quyết gia đình ra, bọn họ còn mời thêm cả vị hôn phu của người em thứ hai – Ánh Hồng đến ăn tối cùng, còn có cả vị hôn phu của người em thứ ba – Ánh Tình đến nữa.
Trên bàn có đầy đủ màu sắc, hương vị các món ăn thơm phức, tiếng cười nói vui vẻ, có nam thanh nữ tú, cả nhà vui vầy, đầm ấm giống như ngày trước vậy.
Thi Ánh Điệp nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, miệng nở một nụ cười hạnh phúc, hốc mắt cũng dần đẫm lệ.
Giống như cảm nhận được sự xúc động của vợ mình, Ân Nghệ luồn tay dưới gầm bàn tới nắm chặt tay nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nở một nụ cười đầy yêu thương ấm áp trìu mến nhìn nàng.
“Lúc nãy mẹ có hỏi em xem tối nay chúng ta có muốn ở lại đây không? Anh nghĩ thế nào?”
Nàng nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn thì thầm, lo lắng hắn không quen ngủ nơi lạ.
“Em cứ làm như em muốn là được.” Tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn đột nhiên mở miệng nói.
Nàng quái dị nhìn hắn, sau đó do dự một chút rồi lắc đầu: “Tân Trúc và Đài Bắc cách nhau không xa lắm, chúng ta muốn về lúc nào cũng được mà.”
Hắn mỉm cười gật gật đầu, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Ăn cơm xong mọi người lại quây quần bên nhau, tán gẫu một lúc lâu nữa, đến lúc thời gian không còn sớm nữa mọi người mới lục tục đứng dậy ra về. Chỉ vì mấy ngày lo lắng ăn không ngon ngủ không yên chuẩn bị cho ngày về Tân Trúc hôm nay mà Thi Ánh Điệp lên xe không bao lâu thì đã lăn ra ngủ mất tiêu, ngủ một mạch đến khi Ân Nghệ đang định ôm nàng bế xuống xe, thì nàng mới giật mình tỉnh giấc.
“Về đến nhà rồi hả anh?” Nàng mắt nhắm mắt mở hỏi.
Ân Nghệ mỉm cười gật đầu, lui ra từng bước để nàng tự mình bước xuống xe, sau đó mới dắt tay nàng chầm chậm từng bước vào nhà.
Tắm xong bước vào phòng ngủ, Ân Nghệ còn tưởng sẽ nhìn thấy vợ yêu của mình lăn ra ngủ say từ lâu rồi, không nghĩ tới Ánh Điệp không có ngủ mà tinh thần còn vô cùng sảng khoái, ngồi trên giường mà miệng vẫn không ngừng mỉm cười vui vẻ.
“Có chuyện gì mà em vui vậy?” Hắn nhẹ nhàng không gây tiếng động bước tới gần giường, giang hai tay ôm nàng kéo vào lòng.
“Anh biết không mấy ngày nữa là lễ kỉ niệm ngày thành lập trường Sùng Đạo đấy?” Thi Ánh Điệp dựa người vào hắn cười nói.
“Thế ư? Còn có vụ đó nữa sao?” Hắn đưa tay khẽ vén tóc nàng lên, tham lam hít lấy mùi thơm ngào ngạt mê hoặc trên người nàng.
“Chồng à có một việc này anh nhất định phải làm cho em đấy, trước hết là ngày hôm đó anh phải giao toàn quyền quyết định cho em.”
“Em định làm cái gì vậy?”
“Tham gia lễ kỉ niệm chứ sao.”
“Tham gia lễ kỉ niệm?” Hắn nhịn không được nâng cằm nàng lên chăm chú nhìn: “Hằng năm em đều về tham dự à?”
“Không có, năm nay là năm đầu tiên mà.” Nàng mỉm cười bí hiểm.
“Em còn quên cái gì chưa kể với anh không?” Ân Nghệ hoài nghi hỏi, nhìn nàng mỉm cười có chút kì quái, nụ cười đó như đang có âm mưu gì vậy.
“Đúng a~” Thi Ánh Điệp trả lời, tiếp theo không nhịn được cười một mình rất chi là sung sướиɠ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà buồn cười vậy chứ, em không định giải thích cho anh sao?” Hắn vẻ mặt sủng nịnh nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng.
“Em đang định nói với anh đây.” Nàng cười, lại hỏi tiếp: “Anh có biết lúc em học ở Sùng Đạo không, em có ba đối thủ không đội trời chung á?”
“Hình như là có chút ấn tượng thì phải?”
Một khi hắn đã biết rồi thì việc giải thích sẽ tiện hơn rất nhiều, nàng liền đem toàn bộ câu chuyện về cuộc gặp mặt đầy bất ngờ trên đường ba tháng trước kể hết cho hắn nghe từ đầu tới cuối.
Ân Nghệ nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, quả thực thật không thể ngờ rằng bốn mỹ nhân nổi tiếng cả trường bao nhiêu người hâm mộ mà lại trẻ con như thế, còn có thể nghĩ ra mấy chuyện dở khóc dở cười như vậy.
“Khi đó em dám mạnh miệng nói dối như thế cơ á, chẳng lẽ em không sợ đến ngày hẹn mà vẫn không tìm được sao?” Ân Nghệ hỏi.
“Chẳng phải em đã gặp được anh rồi đó sao, anh chính là ông trời hy vọng của em a~ rất giống với mẫu đàn ông mà em hằng mong ước!” Nàng nói xong, nhướn người lên hôn hắn một cái, sau đó lại đắc ý cười thoả mãn: “Ha ha ha lần cá cược này em thắng chắc rồi!”
“Em làm sao mà biết được? Biết đâu hôm ấy cá cược tại quán cà phê chỉ có mình em nói dối, ba người kia đều nói thật cả thì sao đây?” Hắn tạt nguyên một gáo nước lạnh vào nàng, chỉ là suy luận logic từ thực tế mà thôi.
“cho dù là thế, em nhất định vẫn thắng a!” Thi Ánh Điệp tràn đầy tự tin.
“Vì sao?” Hắn khó hiểu nhíu mày hỏi.
“Bởi vì chồng của em không chỉ nhiều tiền, rất điển trai, lại thông minh, còn thực yêu em, mà quan trọng nhấy là trong bụng em bây giờ còn có kết tinh tình yêu của đôi ta nữa ha ha ha…Bọn họ nhất định sẽ ghen tỵ đến chết mất, em không tin ba người họ còn có thể hạnh phúc hơn em nữa.” Nàng đắc ý cười.
“Cho nên vì chuyện này mà lúc nãy em mới ngồi một mình cười vui vẻ như thế sao?” Hắn giật mình hiểu ra.
“Còn cái gì khác nữa!”
“Em thật là đáng yêu quá!” Ân Nghệ khẽ cười một tiếng, nhịn không được hôn nhẹ nàng một cái.
Hành động bất ngờ này của hắn làm Thi Ánh Điệp mặt khẽ đỏ dần lên.
“Tại sao tự dưng anh lại nói như vậy hả?” Nàng lừ mắt cảnh cáo hắn, có chuyện gì đó không tốt lành sắp diễn ra.
“Bởi vì em thực thực rất đáng yêu mà.” Hắn hôn nàng thêm một cái nữa, rồi một cái nữa, tiếp theo ôn nhu bế thốc nàng phóng lên giường, xoay người nằm lên trên nàng.
“uy!” Nàng sửng sốt một lúc mới kêu lên thành tiếng, bởi vì nhìn vẻ mặt của hắn là nàng đã biết hắn định làm gì tiếp theo rồi.
“Yên nào.”
“Nhưng mà—“
“Anh sẽ cực kì cẩn thận mà, em yên tâm không làm tổn thương đến cục cưng của chúng ta đâu. Bác sĩ nói chuyện này cũng không cần kiêng kị mà.” Hắn nhìn nàng chăm chú, sau đó rất chuyên nghiệp từ từ tháo dần lớp áo ngủ mềm mại trên người nàng ra.
Hành động của hắn không khỏi làm nàng hô hấp nhanh hơn một chút, cả ngừoi cũng nóng dần lên.
Ngoài cửa sổ hoàn toàn tối mịt, đêm vắng lặng, trong phòng vợ chồng ân ái yêu thương, hạnh phúc như ngập tràn.
Phi lễ chớ nhìn.
[Toàn văn hoàn]