Chương 1 : Ngày đầu đi làm đã bị ông chủ phát hiện bí mật

Ngày đầu đi làm thế nhưng đã bị ông chủ đưa lên giường. Ngay từ đầu khi phỏng vấn Cố Thanh đã nhất kiến chung tình với Tô Phương, thề rằng nhất định phải đưa được người này lên giường.

Cố Thanh- Chủ tịch Cố thị giá trị hàng tỉ thế nhưng ngay ngày đầu tiên thư ký nhậm chức đã dở trò đồϊ ҍạϊ , lấy cớ là thư ký sinh hoạt thì cũng phải chăm sóc cho ông chủ ngay cả trên giường.

"Ngô, ngô... Anh buông, buông tôi ra!"Tô Phương giơ tay đánh lên vai người đang đè lên mình, "Anh làm gì, làm gì...."

Cố Thanh nhíu mi lại.

Xem ra tiểu gia hỏa này vẫn chưa ý thức được mình đang ở trong tình cảnh nào.

"Theo em tôi đang làm gì."Hắn liền thò tay ra kéo cúc áo, từng đường nét rắn rỏi mê người hiện lên sau lớp áo sơ mi đầy vẻ quyến rũ.

Tô Phương nuốt nước bọt, giật lùi về phía sau.

Cố Thanh nhìn Tô Phương giống như con mèo nhỏ giật lùi về phía sau thì trong lòng rất muốn cười.

"Bảo bối, em biết không ngay từ khi gặp em lần đầu tôi đã muốn đưa em lên giường rồi." Nhìn Tô Phương không thể lui về phía sau được nữa, Cố Thanh trực tiếp đè lên người cậu, bắt lấy cái miệng nhỏ kia mà hôn xuống.

Không ngoài dự đoán của hắn, môi của cậu rất ngọt , ngọt như đường vậy, ngọt ngào căng mọng như trái chery, cứ quyến rũ hắn làm hắn không thể ngừng nhớ về nó .

Du͙© vọиɠ trong người Cố Thanh đã lên tới đỉnh điểm.

Thật sự là yêu tinh biết quyến rũ người khác.

Tay vỗ lên cặp mông cong của cậu, hắn hung hăng xoa nhẹ một chút liền nghe thấy được tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ phát ra từ miệng của Tô Phương. Ngọt ngào câu nhân, câu nhân thật sự.

"Tiểu tâm can, âm thanh của em thật câu dẫn người khác, cặp mông này còn thật cong" Hắn không chút do dự cởϊ qυầи áo của cậu, thân người loã lồ chỉ còn duy nhất chiếc quần tứ giác đen làm nổi bật lên thân thể trắng muốt gầy yếu.

" Không, không được,...xin anh,... làm ơn" Cậu rất sợ Cố Thanh phát hiện ra bí mật thân thể của mình.

Không sai cậu chính là người song tính, từ nhỏ cậu đã ý thức được thân thể mình khác với người bình thường, bị gọi là quái vật , bị xa lánh.

Cố Thanh chau mày nhìn Tô Phương một cái, sau đó mạnh mẽ banh hai chân cậu ra, đôi chân thon dài run rẩy, rất nhanh hắn hiền phát hiện ra đầu mối. Đó chính là một cái động như của nữ nhân nằm ngay dưới tính khí non nớt.

"Tiểu tâm can, em đây là gì?"

"Anh xem anh xem, anh xem đủ rồi chứ!" Tô Phương liền giang chân ra,"Tôi là quái vật bất nam bất nữ, anh xem đi, xem xong liền tận tình cười nhạo tôi đi."

Nơi kia tại âm thần phấn nộn hồng nhạt lại mở ra một khe hở, nội bích hồng nhạt khiến Cố Thanh nuốt một chút nước miếng. Côn ŧᏂịŧ phía dưới trướng đến nỗi muốn đem qυầи ɭóŧ phá thủng.

Thế nào lại là quái vật, xem địa phương kia đẹp như vậy. Ánh mắt gần như si mê đưa tay chạm nhẹ vào âm thần. Âm thần hơi hơi rung động.

Cố Thanh tâm tình vui vẻ, không ngờ mình lại nhìn trúng bảo bối có hạ thân xinh đẹp như vậy.

Tô Phương vừa nghe xong khuôn mặt trắng nõn liền xuất hiện đỏ ửng, mị nhãn như tơ, không thể tin cậu cắn môi dưới hỏi, "Anh không cảm thấy tôi là quái vật sao?"

Cố Thành An ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm, lại nhìn thấy đôi môi hồng phấn còn lưu lại dấu răng, cười nói, "Sẽ không, nơi này rất xinh đẹp, hơn nữa em là lễ vật mà Thượng Đế ban cho tôi."

Nói xong hắn liền cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra liếʍ láp nơi đó.

Tô Phương cả người run lên, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện phảng phất chạy qua làm tê liệt toàn thân.

"A.... Không được... Chỗ đó bẩn... Cố tổng.... Không thể , anh mau bỏ ra...."Hô hấp của Tô Phương có chút nhanh, kɧoáı ©ảʍ bất ngờ ùa đến khiến cả người cậu trở nên đặc biệt mẫn cảm.

Làn da trắng nõn trơn mềm trở nên phấn nộn, Tô Phương khó nhịn lắc đầu, nhắm mắt lại khóe mắt có chút nước.

Rất kí©h thí©ɧ, cậu... Cậu không được.

Cố Thanh ra sức liếʍ mυ"ŧ nơi mật huyệt , tay cũng không rảnh kí©h thí©ɧ đầṳ ѵú và tiểu con thịt của Tô Phương.

Không biết qua bao lâu Tô Phương liền cảm giác cả đầu óc trống rỗng."Không được.... Cố Tổng... Anh mau ra ngoài, tôi không nhịn được nữa."Da^ʍ thuỷ không nhịn được liền bắn lên khắp mặt hắn, nhiều giống như bên trong chứa đựng cả dòng suối nhỏ.