Chương 1.3: "Lần đầu tiên gặp măt, ta gọi là Ryan."

Nghĩ đến đây, ta vươn tay đem trái cây trên mặt đất vớt vào trong ngực một cái vèo.

Cơ hồ có chút ân cần a dua mà cười: “Trái cây ngươi cho ta, thật sự rất cảm ơn ngươi.”

Nói liền cầm lấy quả táo, không kịp lau trên quần áo, tuy rằng hiện tại quần áo ta so quả táo còn dơ hơn nhiều…

Dùng sức cắn một ngụm, mùi vị quả táo tràn đầy khoang miệng, ta nhấm nuốt vài cái, làm ra một bộ dáng thực hưởng thụ.

“Oa, thật sự ăn rất ngon nha.”

Phi, quả táo này cứng quá.

Lòng ta âm thầm nghĩ, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.

Ta cơ hồ có chút buồn cười giơ quả táo đã bị cắn một ngụm, sau đó thấy rõ người kia càng đi đến gần.

Cứu mạng.

Nếu không phải xuất phát từ bản năng sinh tồn, ta cảm thấy ta có thể ngất xỉu luôn.

Miệng dài nhòn nhọn cùng tai nhọn dựng đứng ở trên đầu, đôi mắt màu lam phát ra hung quang sâu kín, miệng cùng lông ngực có chút phát hôi,

Trên người bao trùm lông ngắn đen nhánh.

Là thú nhân!

Ta thề, ta đời này chưa tiếp xúc gần gũi qua thú nhân như thế.

Thật sự giống như lời đồn cao lớn uy mãnh.

Ma ma nói cho ta biết, thú nhân là loại dã man lại chủng tộc cao quý, bởi vì số lượng cực kỳ ít, lại có được sức mạnh mà nhân loại không thể đạt được, ở giai cấp thống trị tương đối thường thấy. Quê quán của ta là thành Surrey chưa từng có thú nhân cư trú qua. Cái đầu to như thế, hẳn là giống đực Alpha đi.

“Lần đầu gặp mặt, ta gọi là Ryan • Eugene. Bởi vì ngoài ý muốn mà bị đánh đến đảo nhỏ này.” Ta ra vẻ bình tĩnh mà tự giới thiệu nói.

“Cái kia……”

Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó thả lỏng mà ngồi ở bên đống lửa, đuôi lông xù xù màu đen to để bên chân, tựa hồ căn bản không thèm để ý ta ở đây.

Tiếp theo, một đoàn hàng vải dệt màu trắng bay đến trước mắt ta, ta vội vàng tiếp được.

Ta mới chú ý tới hắn lấy vải dệt đem trên tay ném cho ta, hẳn là muốn cho ta quấn quanh sưởi ấm đi.

“Cảm ơn ngươi!” Ta thật cảm động.

Hắn nhìn ta, hơi liệt mà mở miệng ra cười một chút, tuy rằng mặt sói của hắn nhìn không có ý tốt.

Nhưng ta phát giác hắn giống như cũng không có ác ý, ta an tâm thoải mái ngồi ở bên đống lửa, vươn tay ra sưởi ấm.

Quả nhiên trên thế giới vẫn còn nhiều người thiện lương.

Hai người ở bên nhau lâu rồi nếu không nói lời nào thì sẽ thực xấu hổ.

Giống như bây giờ.

Bất quá ta sợ hắn chê ta nói nhiều chê ta phiền, cũng không dám mở miệng.