Chương 1.1: Lạc vào đảo nhỏ (1)

Mới tới đảo nhỏ

Mới vừa bị sóng biển đẩy tới đảo nhỏ này làm ta có chút ngây người, ở trong xe ngựa mất đi thăng bằng sau lại bị lật nghiêng xuống vực, sau khi xe ngựa bị quăng ngã tan thành từng mảnh, ta bị quăng trong biển, cuối cùng may mắn nằm bò trên đống gỗ tan nát của xe ngựa mà nổi lên mặt nước.

Ta đến bây giờ cũng chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Quên giới thiệu bản thân ta nữa.

Ta gọi là Ryan, 18 tuổi, tiểu công tử nhà Eugene, Omega có huyết thống thuần khuyết cao quý nhất trong thành Surrey, sinh ra chính là muốn cùng nhị công tử Lí Phất của Lỗ gia kết hôn, sau đó sinh ra bảo bảo Alpha ưu tú nhất.

Từ nhỏ ta bắt đầu được giáo viên tại nhà dạy dỗ học tập âm nhạc, hội họa cùng với đấu kiếm, bởi vì đây là điều Omega quý tộc cần phải biết, nhưng không ai dạy ta biết tìm được đường sống trong chỗ chết khi lưu lạc đảo nhỏ thì Omega nên tồn tại như thế nào.

Người của ta ướt lạnh ngồi trên bờ cát nửa ngày, nhìn quanh bốn phía, bên bờ cây cối rậm rạp cao lớn kéo dài, nhìn không tới điểm cuối. Không thấy chim bay, hiển nhiên nơi này không thể cho ta như lâu đài nhỏ có hồng trà nóng để sưởi ấm.

“Lạnh quá lạnh quá.” Ta không nhịn được ôm lấy hai tay, vốn dĩ lễ phục hoa lệ nhưng sau lại bị nước biển làm ướt nhẹp kéo trên mặt đất, vừa lạnh vừa tối.

Ta đem vải dệt từ sau lưng cởi rồi vắt nước, mới phát hiện bàn tay bị đầu gỗ ma sát phá hoại, miệng vết thương đυ.ng phải nước biển hung hăng mà đau lên.

Ta đau đỏ mắt.

Ta sao lại thảm như thế chứ.

Làm một công cụ liên hôn gia tộc, bị trang điểm giống như con búp bê tinh xảo phương Tây, nhét ở trong xe đưa tới nhà Phất Lỗ, nửa đường lên ngựa bởi vì đột nhiên nhảy ra nhành hoa mai mà đã chịu kinh hách ngã xuống vực, mà ta lại trời xui đất khiến trong lúc nhặt về một mạng bị vọt tới đảo nhỏ nào đó không biết.

Nghĩ đến đây ta muốn khóc.

Trước tìm chỗ có thể nghỉ ngơi đi, ta nghĩ như vậy.

Ta ôm tấm ván gỗ cùng ta cùng nhau ra biển, đây là gia sản duy nhất của ta.

Đảo nhỏ thoạt nhìn thật đúng là nguyên sinh thái, cây cối đều tự do che trời sinh trưởng, ta thật cẩn thận ở trong rừng rậm xuyên qua, ta biết biểu tình của ta hiện tại nhất định là trừng mắt cảnh giác.

Sợ động tác quá lớn làm mãnh thú bừng tỉnh trong lúc ngủ say.

Rừng rậm thật sự quá nhiều động vật, khi ta ngẩng đầu lên thì thấy một con nhện thật lớn ghé vào trên mạng nhện, ta thật sự muốn thét chói tai quay đầu liền chạy.

Ta còn nhớ rõ khi ở nhà, lúc uống xong trà giờ ngọ thì có một con nhện nhỏ bò lên trên bàn ăn ta, ta lập tức thét chói tai hướng ma ma cầu cứu, thân thể nàng cồng kềnh múa may cây quạt chụp phủi con nhện trên bài, đem ta bảo vệ ở sau người.

Hiện tại không có ma ma cưng chiều ta, chỉ có trên cây treo con nhện lớn.

Cho mới tới nay thôi, sự tình phát sinh quá nhiều, không kịp làm ta tiêu hóa, ta chạy nhanh khi con nhện nhúc nhích chân trước bước đi khỏi cái nơi này.