Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Công Bị Gãy Chân

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
34.

Dọc đường đi hai người đều trầm mặc, không khí trong xe lâm vào xấu hổ.

Cậu không chịu được đánh vỡ trầm mặc, lựa lời mà nói,"Học trưởng Bạch sao không tới cùng anh."

"Cậu ấy xuất ngoại."

"Ồ."

"Năm ngoái tìm được một công việc, có thể sẽ định cư bên đó."

"Umk."

Cậu cũng không hỏi nhiều, cậu nhìn ra được anh không vui khi nói về chuyện này.

Trong lòng cậu cũng không tốt, không biết là nên đồng tình với tình yêu của đối phương hay là đồng tình cho chính bản thân mình.

35.

Xe chạy đến dưới lầu nhà cậu, cậu vừa muốn xuống xe, liền nghe thấy anh không đầu không cuối nói một câu.

"Cậu có phải đã xoá tôi hay không?"

Ngữ khí còn mang theo oán niệm.

Cậu bị vạch trần tại chỗ liền có chút ngượng ngùng.

36.

Sau khi trở về hai người cũng không nói chuyện với nhau, tên của đối phương vẫn nằm yên lặng trong danh sách bạn tốt.

Khó có một lần cậu đăng ảnh trong vòng bạn bè, anh liền chấm cho cậu một tim.

Cậu xem cũng thấy bất ngờ, cảm thấy hẳn nên có qua có lại, liền vào album của anh, chọn một bài viết gần đây thả tim.

Một lát sau liền nhận được một tin nhắn, là anh gửi.

Tay cậu run run cầm điện thoại của mình.

Anh hỏi, tại sao lại thả tim vào bức hình ba tháng trước của tôi?

Cậu không có mặt mũi nói vì nóng lòng thả tim nên không chú ý thời gian, nói như vậy người ta sẽ cảm thấy cậu không có thành ý.

Để dấu diếm nên đành nói, cảm thấy bức ảnh đó rất đẹp.

Không thấy anh nhắn lại.

Cậu cảm thấy không đúng vào xem lại bức ảnh mà mình thả tim.

"Cẩn thận tránh tiệm cắt tóc trước cửa công ty, thầy tony đã cào trọc tóc mái của tôi"

Kèm theo là bức ảnh chụp cái trán.

Cậu cảm thấy buồn cười, nên được giữ lại.

37.

Cậu cùng anh trở thành bạn tốt trong vòng bạn bè, chỉ là anh rất ít phát tin tức, đa số là anh thả tim cho cậu.

Không hề bỏ qua một cái.

Có một buổi tối rốt cuộc anh cũng đăng một tin tức trong vòng bạn bè, cầu còn chưa kịp xem nội dung, đã nhấn yêu thích.

Làm xong mới phát hiện đây là quảng cáo cho thuê phòng, căn hộ cho thuê chính là căn đối diện phòng của anh đang ở.

Đêm đó cậu ở trên giường lăn lộn không ngủ được, tình cảm chôn vùi đã lâu nay lại có xu thế ló đầu dậy.

Sáng sớm hôm sau cậu đã gọi cho số điện thoại của chủ nhà trên tấm quảng cáo.

38.

Phòng trọ cũ cậu chưa ở đủ một năm như trong hợp đồng đã ký, nên phải bồi thường tiền vì phạm hợp đồng cho chủ nhà là một tháng tiền nhà. Sau đó hấp tấp chuyển đến căn hộ đối diện nhau của anh.

Anh tan làm trở về thấy cửa lớn phòng đối diện không khóa, ý thức được có người vào ở, nên muốn đến chào hỏi.

Cậu ở trong phòng dọn dẹp, thu thập được một bao rác đem ra ngoài bỏ, liền đối diện với anh.

Cậu vừa cười vừa nói xin chào với anh.

Anh thất thần trong nháy mắt, cũng gật đầu chào hỏi lại với cậu.

39.

Hai người thời gian đi làm không khác biệt lắm, buổi sáng ra khỏi cửa có thể cùng nhau đi chung một đoạn đường.

Nói chuyện với nhau hai câu, cậu đã biết anh không còn làm công việc cũ, mà hợp tác với mấy người bạn bè cùng nhau xây dựng sự nghiệp riêng.

Cậu gật gật đầu, nói khó trách mỗi ngày đều về nhà muộn như vậy.

Anh hỏi sao cậu lại biết.

Cậu liền nghẹn lời, kỳ thật mỗi ngày cầu đều chú ý động tĩnh ở nhà đối diện, nhưng sao có thể nói cho anh biết.

40.

Cậu thời điểm ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm thì nướng chút bánh quy, sau đó chọn những cái tốt nhất, đựng trong một cái túi nhỏ, còn dụng tâm dùng mấy cái hình dán kín miệng túi, đem đến cho anh ở đối diện.

Anh rất thích, còn khen cậu làm rất tốt.

Trong lòng cậu rất vui vẻ, từ đó trở đi thỉnh thoảng lại làm chút điểm tâm đưa sang cho anh.

41.

Cuối tuần cậu mang chút bánh nướng trứng chảy sang cho anh, thì đúng lúc trong nhà đang có người.

Anh giới thiệu đây là hai người bằng hữu cùng nhau xây dựng sự nghiệp.

Cậu cùng bọn họ chào hỏi qua, sau đó quay về phòng cầm thêm mấy cái bánh nướng lại đây.

Anh ở trước mặt bạn bè khoe khoang mình có hàng xóm rất tốt.

Cậu cho rằng mấy anh đang nói chuyện công việc, liền không muốn ở lại cản trở bọn họ làm việc

Ai ngờ anh lại hỏi cậu, "Biết chơi mạt chược không? Chúng ta mới có ba người vẫn còn thiếu một người nữa."

Cậu nói, "Biết một chút."

42.

Đánh mạt chược cả buổi trưa, thì cậu thắng cả buổi.

Anh nhìn cậu tán thưởng, liên tục nói, "Không đánh nữa, không đánh nữa, đánh tiếp thì đến cái quần cũng không còn."

Cậu mím môi một cái, trong lòng nghĩ như thế thì vừa vặn.

43.

Cậu thắng tiền nhiều cũng thấy băn khoăn, liền muốn mời bọn họ ăn cơm tối.

Bạn bè của anh buổi chiều đều có hẹn, chỉ có mình anh nói tốt.

Cậu muốn hỏi đi nơi nào ăn cơm.

Anh nói mỗi ngày đều ở bên ngoài ăn, hỏi cậu có biết nấu cơm không.

Cậu gật đầu kêu biết.

Anh liền muốn ăn ở nhà.

44.

Sau đó hai người cùng đến siêu thị mua đồ nấu ăn.

Phòng bếp của anh giống như chưa từng được dùng qua, nên cái gì cũng không có, chỉ có thể chuyển chỗ nấu ăn qua nhà của cậu.

Phòng của câu tùy là phòng thuê, nhưng trang trí ấm áp hơn nhiều nhà của anh.

Anh chen vào trong bếp cùng cậu nói muốn giúp đỡ. Lúc cậu nói cần muối, anh lại đưa cho cậu một chén đường trắng.

Cuối cùng bị cậu đuổi ra khỏi phòng bếp.

45.

Tay nghề nấu ăn của cậu rất tốt, anh ăn liền hai bát, bình thường anh đều rất chú ý giữ dáng ít khi ăn nhiều như vậy.

Cậu còn muốn lấy thêm một bát nữa, anh vội vàng ngăn cậu lại.

"Bụng đều phồng lên rồi." Người nọ còn vén áo lên cho cậu nhìn.

Lộ ra cơ bụng tám múi.

Cậu nhìn thấy vậy cảm xúc mãnh liệt máu mũi liền phun ra.

46.

Cậu cảm thấy không gì có thể mất mặt hơn được nữa.

Anh dìu cậu ngồi xuống.

Liền hỏi, "Cậu thường xuyên bị chảy máu mũi sao?"

Cậu cũng không thể nói là.

Do nhìn thấy thân thể của anh nên mới bị vậy, như vậy thì không khác gì đồ biếи ŧɦái.

Anhlo lắng mà nhìn cậu, tiến lại gần sát cậu để giúp cậu đắp đá lạnh lên mũi.

Nhưng càng đến gần thì máu mũi của cậu chảy càng nhiều.

47.

Cậu cảm thấy cứ như vậy thì không ổn, chỉ cần anh còn ở đây, máu mũi sẽ không ngừng chảy được.

Cậu muốn anh về trước, nói máu mũi chảy không đáng ngại, anh không chịu nghe theo, nói muốn đưa cậu đến bệnh viện khám, chảy máu mũi thường xuyên đối với thân thể sẽ không tốt.

Cậu kiên quyết không muốn đi.

Sự thật chứng minh anh nói không phải không có lý, sau này hai người ở bên nhau, mỗi lần cởi sạch quần áo tiến hành vận động mạnh, thì cậu đều chảy máu mũi.

Người khác làʍ t̠ìиɦ thì hại thận, còn cậu làʍ t̠ìиɦ thì lại đổ máu.

Tóm lại đều rất hại thân thể.

48.



Hôm sau anh đi làm về liền gõ cửa nhà cậu.

Cậu ở nhà một mình nên chỉ mặc một cái áo ba lỗ, làm lộ ra làn da trắng sáng non nớt, anh nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

Cậu hỏi có chuyện gì?

Anh liền nói mua cho cậu một ít Vitamin, có thể hữu ích với bệnh chảy máu mũi của cậu

Cậu nói rất cảm ơn, hỏi anh đã ăn cơm chiều chưa.

Anh nói vẫn chưa ăn, lát nữa sẽ gọi cơm ngoài về ăn.

Cậu nói ăn thức ăn bên ngoài nhiều không tốt, hôm nay là có hơi nhiều thức ăn, hỏi anh có muốn ăn cùng với cậu không.

Anh không chút khách khí nào, liền đi vào cọ cơm.

49.

Thường xuyên qua lại, hai người liền trở thành bạn cùng ăn cơm.

Cậu đi làm về sớm sẽ đi mua đồ về nhà nấu , lúc nấu xong thì anh cũng đã cũng đã về, sẽ qua nhà cậu cùng nhau ăn cơm.

Cậu cảm thấy như vậy rất tốt, bạn bè cùng ăn cơm tốt hơn là quan hệ thông thường.

Anh cũng cảm thấy không tồi, cơm cậu nấu, ăn còn ngon hơn cơm hộp ở bên ngoài. Hơn nữa hai người cùng ăn cũng vui hơn là chỉ có một người.

50.

Lúc ăn cơm hai người cũng nói rất nhiều truyện,

Anh tính cách rộng rãi hay nói, đề tài gì cũng nói được đến sinh động thú vị.

Cậu một ăn cơm, một bên lại lắng nghe người nọ nói chuyện, thật giống như quay về lúc còn thực tập ở bên cạnh nhau.

Anh một nói đến một nửa liền dừng lại,

Cậu hỏi làm sao vậy?

Anh cười nói, "Nước tương dính lên trên mặt rồi."

Nói xong vươn tay giúp cậu lau đi.

Đầu ngón tay ấm áp đυ.ng vào da thịt làm, cậu thẹn thùng cúi đầu.

51.

Có một ngày lúc ăn cơm, cậu cẩn thận hỏi anh tại sao anh không cùng người kia ở bên nhau?

Anh phun xương cá trong miệng ra, thở dài nói, "Cậu ấy là một thẳng nam."

Lý do mà đàn ông không dám thổ lộ có hai nguyên nhân.

Một là xu hướng giới tính không hợp.

Hai là sợ.

Mà trên bàn cơm lúc này có một trong hai người chiếm một lý do trong đó.

52.

Cậu bây giờ không muốn tiếp tục yêu thầm nữa, muốn thổ lộ tình yêu của mình.

Chuyện này vốn không nằm trong kế hoạch của cậu, lúc trước cậu quyết định chuyển đến đây cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ muốn ở gần anh thêm một chút, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh là đã rất tốt.

Hiện tại nguyện vọng đã được thực hiện, cậu lại hy vọng quận hệ của hai người không chỉ như vậy.

Con người đúng là có lòng tham không đáy.

53.

Cậu quyết định thổ lộ tình cảm của mình vào ngày sinh nhật của anh.

Tan tầm anh cùng bạn bè ra ngoài chúc mừng sinh nhật, còn cậu ở nhà khẩn trương chờ đợi.

Nghe thấy âm thanh từ phía đối diện, cậu lập tức mở cửa đi ra ngoài.

"Sinh nhật vui vẻ!" Cậu nâng chiếc bánh ngọt mà mình tự làm, ánh nến chiếu đến làm mắt cậu sáng lấp lánh.

Anh rất bất ngờ và vui vẻ.

Anh cảm thấy chiếc bánh kem này so với những cái bánh kem mua ở bên ngoài còn đẹp hơn

Cậu ấy cũng rất đẹp.

54.

Anh mời cậu đến nhà ngồi, cùng nhau thổi nến và cắt bánh kem.

Không khí vui vẻ và ấm áp, cậu đang muốn lấy hết dũng khí ra để thổ lộ, điện thoại của anh liền vang lên, là bạch nguyện quang gọi video tới.

Anh nhận điện thoại trước mặt cậu.

"Sinh nhật vui vẻ nha lão đoạn."

"Còn sớm như vậy đã rời giường?" Khóe miệng anh công lên.

"Ừ. Muốn đi ra ngoài hẹn hò.". Người kia xoa xoa đầu tóc lộn xộn của mình, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, "Ừ quên nói cho cậu biết, tuần trước tôi đã có bạn gái rồi."

Nụ cười trên mặt của anh bỗng nhiên cứng lại.

55.

Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt cũng ảm đạm hơn nhiều, cậu ngồi ở bên cạnh, đem tất cả biểu tình củu anh đều thu vào mắt.

Anhkhông còn vui vẻ giống như vừa rồi, xin lỗi cậu, muốn cậu đi về trước anh muốn đi ngủ.

Nhưng cậu không nhúc nhích.

Anh muốn nói lại một lần nữa, lại thấy cậu giành trước nói, "chúng ta ở bên nhau đi."

"Em thích anh, chúng ta ở bên nhau đi"

56.

Cậu kiên cường nhìn vào đôi mắt của anh.

Anh không ngờ cậu sẽ nói như vậy, xoa xoa chân mày, nói với cậu, "Tôi còn chưa quên được cậu ấy."

Ngực của cậu mơ hồ hiện lên đau đớn, "không sao, em không ngại."

57.

Trước kia lúc cậu biết anh thích người kia liền lựa chọn rời đi

Mà hiện tại biết rõ anh còn thích người kia, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh anh.

Thời gian sẽ mài giũa bớt đi góc cạnh của con người.

Biến một người hiền lành thành một người đê tiện.

58.

Cậu vứt bỏ hết tôn nghiêm của mình, sau khi dùng hết sức lực mà nói ra câu kia, nước mắt chứa đầy trong hai hốc mắt.

Anh trong nháy mắt liền mềm lòng, ôm cậu vào trong l*иg ngực, vỗ lưng dỗ dành cậu như dỗ một đứa trẻ, vừa nói không khóc không khóc.

Cậu vốn dĩ không muốn khóc, nhưng được anh dịu dàng an ủi, liền thật sự òa một tiếng khóc lên.

Vừa rồi thân thể còn giả bộ thẳng thắn dũng cảm không sợ gì, sau đó khóc lên một cái hình tượng đều sụp đổ.

59.

Anh chân tay luống cuống, những thứ tích tụ trong lòng liền bay đi hết.

Anh hiện tại sao còn quản được cái gì là bạch nguyệt Quang hay lam nguyệt quang.

Chỉ nghĩ làm thế nào để cậu đừng khóc.

Nhiều năm thầm mến đầy chua xót của cậu, giờ phút này mãnh liệt bộc lộ ra hết, nước mắt như đê vỡ, ghé vào l*иg ngực của anh khóc đến đáng thương, cuối cùng ngẩng đầu, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi lại một lần nữa.

"Vậy chúng ta có thể ở bên nhau không?

Anh giống như quyết tâm nói.

"Có thể!"

60.

Sau khi xác nhận quan hệ, cuối tuần anh liền dẫn cậu đi gặp mặt bạn bè thời đại học của mình.

Các bạn học ngồi cùng bàn, khi thấy anh dẫn theo cậu đến, đều đồng loạt nói.

"Oa, khuôn mặt thật giống bạch nguyệt quang a."

Cậu xấu hổ mà cười ngượng.

61.

Anh ngăn bọn họ lại, nói chỉ có khuôn mặt giống nhau thôi, tính cách hoàn toàn không giống, cậu ấy rất đáng yêu.

Nói xong còn trước mặt mọi người cầm tay cậu.

Bàn tay của anh rất lớn, được anh nắm sẽ có cảm giác an tâm.

Trong lòng cậu không có cách nào bình tĩnh được, cậu hiểu rõ, cũng nhờ có khuôn mặt này, anh ấy mới chịu đáp ứng cùng cậu ở bên nhau.

62.

Sau khi ăn xong hai người cùng nhau tản bộ về nhà, cậu cúi đầu cả một đoạn đường đều không nói gì.

Anh nhìn ra cậu có tâm sự trong lòng, hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng nói.

"Em đừng suy nghĩ nhiều, anh đồng ý hẹn hò với em, cùng vẻ bề ngoài như thế nào không có liên quan đến nhau. Anh đồng ý là bởi vì em rất tốt."

Có thể bởi vì nguyên nhân nào đó, hiện tại anh không thể nào đáp lại em một cách công bằng, nhưng nếu anh đã đồng ý, về sau anh sẽ đối xử tốt với em.

Cậu nghe được liền ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu cảm thấy chính mình hẳn nên thấy đủ, cậu đã được như ý nguyện cùng anh ở bên nhau, thì không nên tiếp tục đòi hỏi tình yêu của anh.

63.

Thời gian ở bên nhau sau này cũng không có gì thay đổi, mỗi ngày trước khi đi làm đều có thể nhìn thấy nhau, sau khi tan làm thì cùng nhau ăn cơm, buổi tối chúc nhau ngủ ngon, sau đó nhà người nào người đó về.

Tình cảm tuy không có quá nồng nhiệt, nhưng cái gì có cũng sẽ có.



Mỗi ngày đi làm anh đều gửi nhắn tin cho cậu, cùng cậu nói hôm nay đã đi đâu, gặp phải khách hàng như thế nào.

Buổi trưa ăn được món gì ngon đều chụp ảnh gửi cậu, hỏi cậu có thể làm được không.

Trên đường đi làm về cũng sẽ mua trà sữa cho cậu. Chí bởi vì cậu thích uống.

Chẳng qua anh đặt giới hạn cho cậu một tuần chỉ được uống một lần, còn dọa cậu uống nhiều sẽ bị hói đầu.

Cậu nghĩ có quỷ mới tin anh.

64.

Cuối tuần công ty của cậu tổ chức chuyến thăm quan ngoại tỉnh. Hai ngày một đêm, có thể mang theo một người nhà.

Buổi tối lúc ăn cơm cậu có nhắc chuyện này với anh.

Cậu chọc vào chén cơm, khẩn trương mà chờ mong hỏi anh, có muốn đi cùng mình hay không.

Anh dừng đũa, nhưng không lập lức trả lời.

Cậu vội vàng tìm bậc thang cho mình đi xuống, "không sao, anh không đi được cũng cũng không sao, em chỉ cảm thấy nếu đã trả tiền phòng đôi mà không ở thì có chút lãng phí, còn có cuối tháng khi em đi thì anh phải tự mình giải quyết ba bữa cơm…."

Anh cười nói, "nghĩ gì thế, anh đương nhiên là nguyện ý đi cùng em."

65.

Buổi tối trước khi đi, cậu ở trong nhà thu thập hành lý.

Cậu vốn dĩ định mang theo áo ba lỗ mà mình thường mặc, sau đó nghĩ mặc như vậy không có chút tình thú nào, vì thế đổi thành một bộ áo ngủ hình gấu màu hồng nhạt.

Cậu còn chuẩn bị sữa tắm mùi sữa bò, cùng sữa dưỡng thể, để trên người thơm hơn.

Cậu còn gọt một ít trái cây, để cho anh ăn trên đường đi.

Lần đầu tiên cùng anh đi du lịch, lại còn ngủ cùng một phòng, cậu kích động đến nổi không ngủ được, giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên được đi du xuân.

66.

Sáng sớm hôm sau hai người cùng lúc mở cửa nhà, cậu kéo một cái vali nhỏ, anh cũng đeo một cái balo.

Thấy vậy anh vừa xoa bóp mặt vừa chê cười cậu, chỉ ở có một đêm mà mang nhiều đồ như vậy.

Kết quả lúc ở trên đường cao tốc, anh mới biết được cái vali của cậu quả thực là rương bảo bối,

Anh nói khát, cậu lấy ra một hộp dưa hấu đã bỏ hạt.

Anh nói đói bụng, cậu lại lấy ra một túi bò khô đồ mình tự làm.

Đồng nghiệp đều vây quanh xin ăn, còn khen cậu hiền lành hiểu biết, anh ngồi ở một bên kiêu ngào mà rung chân.

67.

Tới lúc đăng ký phòng khách sạn, cậu khiêm tốn muốn đặt một phòng nhỏ có hai giường đơn.

Tuy rằng trong lòng cậu muốn phòng có giường lớn.

Lúc anh lấy chứng minh nhân dân từ trong ví tiền ra, cậu lén liếc mắt một cái, phát hiện trong ví có một chỗ trống.

Cậu từng thấy qua, chỗ đó trước kia có để một bức ảnh của người kia.

Cậu đột nghĩ tới cái gì đó, đối với anh nói, chúng ta chụp một bức ảnh đi.

68.

Địa điểm hoạt động là ở trong núi, cậu liền nhờ một đồng nghiệp nam lúc trước từng làm nhϊếp ảnh gia chụp hộ.

Đồng nghiệp nam kêu họ đứng ở vườn trà xanh để chụp.

Hai người dựa sát vào nhau một chút.

Mỉm cười, mỉm cười.

Anh ôm lấy vai cậu, sau đó dùng âm thanh

Chỉ có hai người nghe được cười nói, "Giống như chụp hình kết hôn a."

Cậu, "!"

69.

Trong bức ảnh cậu giống như chú chuột hamster bị dọa sợ, đôi mắt mở tròn xoe.

Còn anh đứng ở bên cạnh thì bình tĩnh mỉm cười.

Cậu cảm thấy không hài lòng, nhưng anh lại nói mình rất thích.

Còn nói khi trở về sẽ đem ảnh đi rửa để bỏ vào ví tiền.

Trong nháy mắt cậu biến thành con hamster vui vẻ mà chạy loạn trong l*иg.

70.

Sau khi ăn cơm chiều xong cậu cùng anh trở về khách sạn, đây là lần đầu tiên bọn họ chung phòng.

Cậu tắm rửa bằng sữa tắm mùi bò sữa, sau đó mặc bộ áo ngủ tiểu hùng.

Lúc ấy anh đang nằm trên giường chơi điện thoại, thấy cậu từ trong phòng tắm bước ra, cả người liền ngây ngốc hai giây.

Cậu hỏi, "làm sao vậy?"

Anh liền nói, "không có chuyện gì, anh đi tắm đây."

Sau đó ném điện thoại di động, vọt vào phòng tắm.

Không biết có phải ánh đèn làm cậu sinh ra ảo giác hay không, cậu thấy trên mặt anh có vệt đỏ khả nghi hiện lên.

71.

Di động của anh quên chưa tắt điện thoại, nên màn hình vẫn còn sáng.

Cậu có thị lực 5.3, nên liếc mắt một cái, liền thấy được thứ không nên thấy.

Trên màn hình điện thoại của anh hiện lên kết quả tìm kiếm, lần đầu tiên ở cùng phòng với bạn trai thì nên làm gì?

Câu trả lời, đương nhiên là làʍ t̠ìиɦ.

72.

Lúc anh từ trong phòng tắm đi ra, cậu đã đỏ mặt nằm yên trên giường rồi.

Anh chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, ở giữa liền phồng lên một khối, làm cho cậu đỏ luôn cả cổ.

Anh liếc mắt nhìn cậu một cái, cũng không nói chuyện,à trực tiếp đi về phía giường của mình.

Cậu có điểm mất mát.

73.

Sau khi tắt đèn hai người đều đã nằm trong chăn của chính mình.

Nhưng cậu không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến anh ấy nằm cách mình không đến năm mét, trong lòng làm như thế nào cũng không bình tĩnh được.

Liên tục xoay người mấy cái, thì nghe thấy anh hỏi, "không ngủ được sao?"

Cậu có chút ngượng ngùng, "có phải em làm ồn đến anh không?"

"Không có" anh hỏi, "Có muốn nói chuyện một chút không?"

74.

Nói cái gì? Cậu nghĩ nghĩ, cậu liền hỏi anh một vấn đề mà mình tò mò.

"Cha mẹ anh có biết anh thích con trai không?"

"Biết."

"Vậy họ không có, không cần anh sao?"

Anh cười cười, "Tuy không có ủng hộ, nhưng cũng không đến mức không cần anh nữa, cha mẹ anh đều là giáo sư đại học, xem như tương đối văn mình, từ khi anh còn nhỏ bọn họ đã không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống sinh hoạt của anh, anh cảm thấy như vậy rất tốt."

"Thật tốt." Câu đem cả khuôn mặt đều vùi vào trong chăn, nhỏ giọng nói.

Anh ý thức được có điều không thích hợp, "Người nhà em không cần em sao?"

"Ừ." Tiếng nói của cậu lại càng nhỏ hơn."

75.

Thời điểm em ba tuổi cha mẹ đã ly hôn, mẹ mang theo em tái giá.

Cha kế là người làm ăn buôn bán, nên ngày thường họ rất bận, không rảnh để chăm sóc em.

Lúc bắt đầu học tiểu học, khi tan học về nhà chuyện thứ nhất em phải làm là nấu cơm, vì người nhỏ nên phải đứng trên một cái ghế để xào rau, làm xong thì chờ ba mẹ trở về ăn.

76.

Năm em mười mấy tuổi, cha mẹ đẻ cho em một người em trai, vốn dĩ bình thường đã ít quan tâm, bây giờ tất cả sự quan tâm đều dành hết cho em trai

Em trai muốn bộ đồ chơi mới nhất, cha mẹ sẽ mua cho em trai.

Em trai muốn mặc áo lông, cha mẹ cũng sẽ mua cho em trai.

Em trai thích gấu bông của cậu, cha mẹ sẽ bảo em nhường cho em trai.

Em không chịu, liền bị cha kế đánh cho một trận.

77.

Sau này vào đại học em không có tiếp tục lấy tiền trong nhà nữa, toàn bộ đều dựa vào bản thân nuôi sống chính mình, vì thế trừ bỏ lúc đi học toàn bộ thời gian còn lại em đều đi làm thêm.

Em cùng với người nhà rất ít khi liên hệ, thậm chí có lúc không về ăn tết cũng không ai gọi hỏi lấy một câu.

Sau này lúc em trở về công khai giới tính của mình, cha kế nghĩ cũng không nghĩ liền đuổi em ra khỏi nhà.

78.

Anh nghe thấy cậu dùng ngữ khí bình tĩnh mà kể lại chuyện của mình, trầm mặc hồi lâu.

"Lúc đó rất khổ sở phải không?" Anh nói.

Cậu liền nói, "Vẫn còn chịu được."

Chưa từng được yêu thương, nên cũng không có cái gì gọi là thất vọng.

Anh rất muốn ôm cậu một cái, mà anh cũng đã làm vậy
« Chương TrướcChương Tiếp »