---
Ánh mắt của Chu Trạch trở nên tối lại, nhìn chằm chằm vào chiếc áo không thuộc về Cố Nguyên mà là áo bóng rổ của người khác. Cậu cúi mắt, muốn cởi nó ra khỏi người Cố Nguyên.
Cố Nguyên bị ánh mắt của Chu Trạch làm cho có chút sợ hãi.
Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi nhỏ nhẹ: “Vậy... tại sao cậu lại hôn tớ?”
Chẳng lẽ cậu nhầm mình là con gái sao?
Chu Trạch nhận ra rằng sự tự chủ mà cậu tự hào chẳng có tác dụng gì khi đối diện với Cố Nguyên, lúc nào cũng có thể bị cậu ấy làm cho tức chết.
Cậu lạnh lùng đáp: “Cậu nghĩ xem?”
Cố Nguyên cố nén cảm xúc, giọng nhỏ nhẹ: “Vậy tại sao cậu muốn cởϊ áσ tớ? Đây là áo bạn Trương cho mượn, tớ phải trả lại cho cậu ấy.”
Chu Trạch không trả lời mà bế Cố Nguyên lên bàn, rồi cúi xuống giữ chặt cậu. Cậu nắm cằm Cố Nguyên, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng: “Cậu chơi bóng với bạn Trương, thấy vui lắm hả?”
Cố Nguyên vẫn còn một viên kẹo chưa tan hết trong miệng, bị nắm bất ngờ khiến cậu suýt sặc, mặt nhỏ đỏ bừng.
Chu Trạch nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng đỏ của cậu, nhớ lại việc Cố Nguyên đã đưa kẹo cho người khác, giống như trước đây từng làm với cậu. Bất giác, giọng của Chu Trạch trầm xuống: “Cố Nguyên, lần sau tớ mà còn thấy cậu đưa kẹo cho Trương Ly Vũ, tớ sẽ hôn cậu để mọi người đều biết cậu là của tớ.”
Cố Nguyên mở to mắt, tưởng tượng cảnh mọi người chỉ trỏ bảo cậu và Chu Trạch là đồ kỳ lạ, khiến cậu lập tức căng thẳng.
Nhưng cậu lại không kìm được chút tủi thân, giọng nhẹ nhàng: “...Bạn Trương nói kẹo của tớ ngọt mà.”
Chẳng phải là Chu Trạch đã từ chối kẹo khi trước sao?
Cố Nguyên tức giận phồng má, liếʍ viên kẹo trong miệng, buồn bã nói: “…Nguyên Nguyên không muốn làm bạn với cậu nữa.”
Không khí xung quanh trở nên im ắng.
Cố Nguyên lo lắng nhìn sang, thấy Chu Trạch đang nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, không có biểu cảm gì.
Khi cậu còn đang lúng túng, đối phương bất ngờ cúi xuống, nắm lấy cằm cậu: “Ai nói là tớ không thích ăn?”
Cố Nguyên chỉ kịp cảm nhận đôi môi mình bị chiếm đoạt.
Rồi môi và lưỡi bị cuốn lấy, cậu bị mất đi không khí và cảm giác mềm mại. Thiếu oxy khiến khuôn mặt trắng nõn của cậu nhanh chóng ửng đỏ.
Trông thật đáng yêu.
Cố Nguyên cảm thấy mình sắp trượt khỏi bàn, hoảng sợ bám lấy áo của Chu Trạch. Cậu chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn cuồng nhiệt ấy, giống như Chu Trạch đang hôn cậu để trả thù, cứ như muốn nuốt trọn đôi môi cậu.
Cố Nguyên không khỏi thấy sợ hãi, muốn né tránh nhưng không thể. Viên kẹo trong miệng không biết tan từ lúc nào, rồi bị Chu Trạch cuốn hết vào.
Chu Trạch giữ lấy môi và lưỡi của cậu, thật lâu sau mới buông cậu ra.
Khi hai người rời khỏi, ở nơi chạm nhau vẫn còn chút dây dưa mờ ảo.
Thật ám muội.
Cố Nguyên ngượng ngùng đỏ mặt, tim đập loạn xạ, ngây người nhìn Chu Trạch, thở dốc.
Đôi môi đỏ mọng, sưng tấy của cậu khiến người ta nhìn mà muốn che chở.
Chu Trạch cúi mắt nhìn cậu, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp: “Ai nói là tớ không thích ăn kẹo?”
Cố Nguyên không kìm được, khẽ chạm vào môi, cảm giác hơi tê.
Chu Trạch đã lấy hết vị ngọt từ viên kẹo trong miệng cậu, không bỏ sót chút nào.
Ăn hết từng chút từng chút.