Cố Nguyên khẽ mở mắt, trong mắt hiện lên sương mù. đôi môi mím.
Cậu hơi e ngại và sợ hãi. Lục Cẩm Thành có định đánh cậu bằng một cây gậy nữa không?
Nhưng lần này Cố Nguyên sẽ không nhân nhượng, cậu cảm thấy người đàn ông quá tệ, vì vậy cậu bắt đầu vùng vẫy dữ dội và muốn đi xuống.
Anh ta thậm chí còn hơi cúi thấp người xuống, giọng nói có chút khàn khàn: "Thiếu gia em đừng nhúc nhích.
Cố Nguyên dừng nhúc nhích, có thể cảm nhận được sự uy hϊếp của cây gậy, nên nhẹ nhàng nói: Hơi thở của Lục Cẩm Thành là a một chút, hắn trầm giọng nói: “... Vậy anh không chuẩn đánh tôi.”
"Thiếu gia trước tiên hứa với tôi sau này sẽ không gặp gỡ với thiếu gia nhà họ Lâm. "
Cố Nguyên không nói nữa. Nhưng ý thức về sự tồn tại của cây gậy dưới mông cậu càng ngày càng mạnh, cậu lập tức cất tiếng khóc:" .. Nguyên Nguyên hứa. "
Lục Cẩm Thành không nói gì nhưng khí tức nguy hiểm trên người đột nhiên trầm xuống, đôi mắt phượng sắc bén của anh ta lúc này ẩn chứa một cảm xúc khác, bị đè nén, nhưng cũng có vẻ như đang khép lại, một con thú hung dữ có thể phóng ra mọi lúc mọi nơi.
Cậu mở to xinh đẹp mắt to, nước mắt lưng tròng nói: “Anh không giữ lời gì hết.”
Cố Nguyên không hiểu, chỉ biết sau khi bị ép buộc nói ra lời này, Lục Cẩm Thành vẫn không có đem đồ vật bỏ đi, Lục Cẩm Thành nhéo nhéo cái eo mềm mại của thiếu gia, cúi đầu nói: "Cái gì?"
" Cái gậy"Cố Nguyên đỏ mặt, rơm rớm nước mắt nói:" Anh đã hứa sẽ không đánh tôi rồi." Thiếu gia dịu dàng trong tay ôm lấy anh như muốn bám chặt lấy anh ta. Lúc này du͙© vọиɠ cùng khống chế chưa từng có, cúi đầu hôn lên trán thiếu niên, lúc này giọng nói bình thường lạnh lùng nói: " Tôi không đánh thiếu gia."
Cố Nguyên khó chịu muốn nói anh đang nói dối.
Đôi mắt to của cậu có chút bối rối, nhất là khi cảm thấy cây gậy bên dưới sẽ nảy lên, cậu có chút kinh ngạc mở đôi mắt ra.
Dù ngốc đến đâu, cậu cũng có thể cảm nhận được cây gậy trên người. Thay vì nghĩ nó là một cây gậy bình thường, trái tim nhỏ bé của cậu dường như bị bóp chặt . Cố Nguyên mơ hồ có ý thức, cậu nghĩ đến đôi nam nữ mà cậu gặp ngày hôm đó, và những tiếng động kỳ lạ mà họ tạo ra trong xe.
Giống như một con thú nhỏ đột nhiên giật mình.
Cố Nguyên ngay lập tức vặn người, nhưng đã bị người đàn ông bắt lấy và không thể di chuyển.
Trong mắt có chút đỏ lên, cậu ta mím môi: “Lục Cẩm Thành, anh để tôi xuống được không?” Người đàn ông không trả lời, chỉ ôm cậu vào lòng.
Giọng nói của người đàn ông bị đè nén: "Thiếu gia em thấy cái gì đó trong phòng tôi?" Ánh mắt Cố Nguyên né tránh, cậu nói với lương tâm cắn rứt: "Nguyên Nguyên không biết anh đang nói cái gì."
Lục Cẩm Thành không vội, chỉ nói: “Còn thiếu một cái, là do thiếu gia giấu đi sao?” Cố Nguyên hai má nhuộm đi không quen với xã hội ngoài kia, cả đời được thiếu gia được nuông chiều, chuyện tình cảm vốn dĩ trong sáng và không bị nhuộm màu đừng nói đến những thứ đó. Theo quan điểm của Cố Nguyên những thứ đó tượng trưng cho sự xấu hổ và bẩn thỉu của con người.
Cậu nói không mạch lạc và vội vàng bảo vệ bản thân:".....không có."
Làm sao cậu có thể che giấu những thứ như vậy.
Nhưng sau khi nói Cố Nguyên đột nhiên nghĩ, những thứ này Lục Cẩm Thành muốn dùng với cô Tình kia? ”... Nguyên Nguyên không lấy."
“ Thật sao?” Lục Cẩm Thành lạnh giọng nói: “Thiếu gia lấy một cái, tôi sẽ không thể dùng thêm một cái."
Cố Nguyên nói với giọng nghẹn ngào,“ Anh dùng ít thì dùng ít đi, không phải việc của tôi."
Cậu nhanh chóng nói: “ Lục Cẩm Thành, nếu anh kết hôn với cô Trình, tôi có thể dọn ra ngoài không?”
Cố Nguyên cảm thấy nếu bị đuổi ra ngoài, cậu nên tìm cơ hội chạy trốn. Lần này cậu muốn chạy trốn xa hơn một chút. Hơn nữa, lần trước cậu cũng quá ngu ngốc nên mới bị tóm được, nhưng lại cảm thấy cổ tay bị nắm thật chặt, giọng điệu có chút lạnh lùng nói: “Thiếu gia em , đừng làm tôi tức giận. "
“Tôi không liên quan gì đến cô Trình cả.” Anh nhẹ nhàng nói.
Nhưng Cố Nguyên, người đang quan sát, không thể không nhìn đi chỗ khác. Cây gậy vẫn đang chọc thẳng vào cậu.
Cố Nguyên mím môi, cố gắng tránh nó. Nhưng cậu không tránh được, bởi vì cái mông của cậu quá lớn, cậu có chút sợ hãi, cảm thấy Lục Cẩm Thành có chút biếи ŧɦái. Làm sao có thể ... làm sao có thể ...
Cậu không thoải mái cử động, điều này giống như tra tấn đối với Lục Cẩm Thành.
Anh ta có vẻ không được cấm đoán và bình tĩnh như vậy, vì vậy khi thiếu gia lại động đậy, anh ta đè cậu lên giường lớn.
Cố Nguyên nhận ra sự nguy hiểm, nhất là khi ánh mắt của người đàn ông sâu hơn trước, cậu còn hoảng sợ hơn.
Còn Lục Cẩm Thành chỉ nhìn thiếu gia trường lên một khoảng cách, liền không sợ hãi vươn tay ra, dùng bàn tay mảnh khảnh kia. Anh siết chặt cổ chân trắng như tuyết của cậu kéo lại.
Cơ thể của Cố Nguyên bị kéo qua Lục Cẩm Thành đang cởϊ qυầи áo.
Cậu sững sờ mắt tròn vo chăm chú nhìn người đàn ông. Nếu hệ thống ở đây, Cố Nguyên chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Nhưng bây giờ Cố Nguyên không biết làm sao cậu chỉ hơi bối rối vì sao người đàn ông đó lại cởϊ qυầи áo của mình. Tuy nhiên, trực giác của cậu đã cho cậu một cảm giác bất an mạnh mẽ và mong muốn chạy trốn.
cho đến khi cằm bị nắm lấy và hôn.
Cố Nguyên không nhịn được, cậu tức giận đến mức thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên. Sau đó, cậu nhận thấy một cái gì đó kỳ lạ trên cổ của mình, với một cái chạm nhẹ Lục Cẩm Thành đang hôn cổ cậu, điều này chưa từng có.
Cố Nguyên hơi tê dại khi bị hôn, cậu cảm thấy cổ ngứa ngáy. Ngày càng có nhiều sương mù trong mắt cậu và khi nụ hôn của người đàn ông đi xuống, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cậu đẩy Lục Cẩm Thành ra một cách mạnh mẽ. Lục Cẩm Thành hơi bị cậu đẩy ra, nhưng anh ta không tức giận. Anh chỉ là nhìn hắn đôi mắt kia, sau đó nói: "Thiếu gia đây là lần đầu tiên của em tôi sẽ nhẹ nhàng. Thiếu gia sợ đau, tôi biết rồi."
Cố Nguyên đang nhìn người ta một cách ngu ngốc, đây là Lần đầu tiên? Lần đầu tiên là gì? Lần đầu tiên?
Có quá nhiều thứ trong đầu cậu bé không hiểu. Cậu ấy biết rõ ràng từng lời Lục Cẩm Thành nói, nhưng tại sao cậu ấy lại không hiểu?
Cố Nguyên cảm thấy rằng những chỗ cậu được đàn ông hôn khiến cậu trở bối rối và lúng túng, cậu nói: "... Anh hãy hôn lên miệng tôi làm ơn đừng hôn ở chỗ nào khác được không ?" rất kỳ lạ không thể tả, Lục Cẩm Thành nhìn thấy thiếu gia, trong nháy mắt nhìn ra ý tưởng của cậu
Thiếu gia nhìn đơn giản ngốc nghếch, nhưng bản năng sẽ khiến cậu lựa chọn né tránh tất cả. Ví dụ, trong loại chuyện này, mặc dù cậu không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng sự nguy hiểm trong tiềm thức đã khiến cậu chọn một thứ ít nguy hiểm nhất.
Nếu như là trước kia Lục Cẩm Thành đã hài lòng bởi nó như viên kẹo mà thiếu gia đưa cho anh. Nhưng bây giờ thì khác. Anh ta dường như đã nhìn thấu bản chất của người thanh niên. Nếu anh ta say mê Đối phương có thể sẽ không bao giờ để anh ta vượt qua giới hạn đó. Lục Cẩm Thành đã hiểu Cố Nguyên triệt để trong khoảng thời gian này , cho nên không có xem xét lời nói của thiếu gia, ở trên đầu giường lấy ra đồ vật kia, Cố Nguyên nhìn thấy thứ này cùng thứ cậu đã giấu lúc trước nhưng lọ gì cậu không biết.
.Cố Nguyên bản năng đã nhận ra thứ này hình như là dùng ở trên người cậu, cậu hơi mở to hai mắt. Sau đó thấp thỏm lo âu, cậu tự an ủi bản thân.
Cậu khẽ nghĩ mình không phải là con gái, tại sao Lục Cẩm Thành lại dùng những thứ này trên người mình. Chỉ là càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, nhất là khi Lục Cẩm Thành cởϊ qυầи áo cho mình, Cố Nguyên kịch liệt chiến đấu: " oa oa đừng chạm vào tôi. "
Giống như một con kiến, nó gặm nhấm cơ thể cậu. Nó làm cho Cố Nguyên cảm thấy khó chịu. Làn da trắng như tuyết vốn có của cậu như được nhuộm một màu anh đào đẹp đẽ, trông thật hấp dẫn và xinh đẹp.
Nhìn chung là đã thoái hóa.
" Tôi sẽ không làm cho em cảm thấy tồi tệ." Lục Cẩm Thành dừng động tác lại an ủi.
Ngón tay vuốt ve thiếu niên, ôn tồn nói: “Thiếu gia em tin tưởng tôi.” Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta hiện lên một tia u ám chưa từng có, như muốn nuốt chửng cả người Cố Nguyên.
Người thanh niên run lên vì sợ hãi, cậu không tin lời người đàn ông nói một chút nào.
Sau khi giãy giụa kịch liệt, đôi mắt vốn dĩ đã sớm trở nên ướŧ áŧ: "Lục Cẩm Thành, anh là đồ biếи ŧɦái!"
Chỉ có kẻ biếи ŧɦái mới có thể làm được chuyện này.
Cố Nguyên đột nhiên nhớ ra lúc trước cậu còn học. Sau khi tan học, cậu cũng nhìn thấy một người đàn ông đang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, như muốn cởϊ qυầи áo ra, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu lúc đó nhưng không nghĩ sâu xa.
Nhưng bây giờ, có lẽ cậu đã hiểu ý của Lục Cẩm Thành dù đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng thiếu gia vẫn dùng móng tay cào vào lưng, chảy cả máu, vừa khóc vừa kêu đau, một ít mồ hôi túa ra trên trán, anh ta xoa dịu thiếu gia nói: "Thiếu gia sẽ sớm hết đau thôi “
Cố Nguyên khóc đến mức thở không ra hơi .