Quyển 1 - Chương 44

“Anh tránh ra.”

Thiếu niên đẩy nam nhân ra, nhưng lại bị bắt lại. Nam nhân mu bàn tay gân xanh đều lộ ra , cặp kia sắc bén làm người nhìn thôi đã thấy sợ: “ Thiếu gia muốn để ai quản? Là Lâm thiếu gia kia sao?”

Cố Nguyên không biết vì sao cứ nói đến lớp phó là bị nhéo.

Sự bất bình trong l*иg ngực nhỏ bé càng ngày càng trầm trọng, cậu càng giãy dụa: “Anh là người xấu!”

Lục Cẩm Thành không hề bị kích động, mà nói với giọng điệu gần như bình tĩnh: “Thiếu gia em trả lời tôi trước.”

Cố Nguyên nhìn anh như vậy, cậu đã có một chút kinh hoàng.

Vành mắt đỏ, mềm mại mà nói: “Tôi, tôi trả lại cho anh tiền được không?”

Lục Cẩm Thành không nói chuyện, chỉ là nhìn cậu.

Cố Nguyên lấy một chút tự tin, cậu cho rằng nam nhân này đã đồng ý. Vì thế nhìn người kia mà nói: “Tôi sẽ đem kia một ngàn vạn còn lại trả cho anh.”

Dù hiện tại không đủ tiền mua nhưng cậu sẽ rửa rất nhiều bát đĩa và vẽ rất nhiều tranh hơn. Cậu sẽ làm những thứ khác nữa và một ngày nào đó cậu sẽ có thể trả lại tiền cho anh ta.

Cố Nguyên ngây thơ nghĩ như vậy.

Nhưng cậu thấy ánh mắt người đàn ông càng lúc càng sâu, cuối cùng anh ta nói với giọng điệu gần như lạnh lùng: “Nếu tôi hiện tại muốn lấy hết thì sao?”

Quý Nguyên choáng váng.

Cậu không ngờ người đàn ông lại nói ra lời như vậy, cậu lập tức thiếu tự tin nói: ".. Hiện tại tôi không thể có nhiều như vậy ..."

"Vậy thiếu gia không có khả năng sao? "

Lục Cẩm Thành rõ ràng đang nói sự thật với giọng điệu tuyên bố, nhưng Cố Nguyên có thể nghe thấy một chút mỉa mai trong lời nói của anh ấy.

Cố Nguyên bật khóc.

Cậu nghĩ thầm, Lục Cẩm Thành trước đây không phải như thế này.

Anh sẽ không bắt nạt cậu ấy như vậy, và sẽ không vô lý như vậy.

Cố Nguyên càng nghĩ về điều đó, cậu càng buồn hơn cụp mắt xuống. Sau đó cậu nhìn thấy bàn tay mình và chiếc vòng cậu đang đeo chớp mắt, sau đó ngẩng mặt lên, lấy hết sức can đảm và nói: “Tôi có thể dùng cái này trảvtrước được không?”

Mặc dù cậu không biết chiếc vòng này trị giá bao nhiêu nhưng nhìn rất đẹp, chắc cũng phải chục nghìn tệ hoặc hơn.

Lục Cẩm Thành nhìn cậu, ôn nhu nói: “Thiếu gia , em quên là do tôi tặng cho em sao.”

Cố Nguyên đỏ mặt không nói nên lời.

Cậu cũng không vô liêm sỉ như vậy lo lắng nói: "Anh cho tôi một hai ngày, tôi sẽ nghĩ cách ..."

Cậu thật sự tin tưởng, chỉ cần cậu trả tiền, người đàn ông sẽ để cho cậu đi.

Cố Nguyên không khỏi nghĩ đến lớp phó, gia đình của lớp phó trông cũng rất giàu có, cậu có thể mượn trước được không, nhưng lớp phó có thể không có nhiều tiền như vậy không?

Cậu không chắc lắm.

Nhưng suy nghĩ của thiếu gia như viết lên mặt, Lục Cẩm Thành nhìn thấy nhất thời, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Thiếu gia muốn đi mượn tiền sao?”

Cố Nguyên đột nhiên hoảng sợ. Mở to mắt.

..Làm sao Lục Cẩm Thành biết được?

Chẳng lẽ còn đọc nội tâm sao? Cậu đột nhiên cảm thấy đàn ông còn đáng sợ hơn, trong mắt cậu anh ta còn có vẻ đáng sợ hơn ma một chút.

Cố Nguyên nghĩ vậy, và bình tĩnh tránh xa anh ta ra.

Nhưng Lục Cẩm Thành dường như bị chạm đến điểm mấu chốt của cậu, đột nhiên nắm lấy cổ tay trắng nõn của cậu, ánh mắt thâm thúy: “Muốn mượn của ai, hay là Lâm thiếu gia kia?”

Cố Nguyên nhấp môi, khuôn mặt nhỏ hoảng loạn như thế nào cũng che giấu không được, vội vàng mà nói: “Tôi chỉ là đang suy nghĩ....”

Sau đó cậu nhanh chóng im bặt vẻ mặt Lục Cẩm Thành không có biểu hiện vui mừng hay tức giận, vì vậy anh ta chỉ nhìn cậu chằm chằm, nhìn chằm chằm vào trái tim của Cố Nguyên.

Sau đó, cậu đã được ôm lên.

Cố Nguyên choáng váng.

Ngay lập tức, cậu nhận ra rằng người đàn ông đang áp mình vào thành giường và hôn cậu.

.. nặng quá ..

Cố Nguyên bị người đàn ông đè lên như núi, chưa kể còn bị người kia mυ"ŧ lấy môi và lưỡi. Hống hách vô song xâm nhập vào, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Cậu thút thít, chân tay đung đưa hai tay xô đẩy người kia ra.

Nhưng cơ thể Lục Cẩm Thành vẫn bất động.

Ngược lại, Cố Nguyên hao hết sức lực không nói lời nào, toàn thân bị hôn đến mền nhũn. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ ửng, lộng lẫy như một đóa hồng nở rộ.

Sự giãy dụa của cậu càng ngày càng nhỏ, tựa vào đầu giường.

Thành giường cứng khiến cậu khó chịu.

Đôi mắt đẹp của Cố Nguyên lập tức bật khóc, sau đó bị nước miếng sặc sụa mà ho khan.

"Khụ khụ ..."

Nam nhân sau đó dừng lại, rút

ra khỏi miệng thiếu niên, đôi môi mỏng vẫn có chút đỏ lên một chút khiêu gợi.

Nó khiến trái tim người ta lỗi nhịp.

Cố Nguyên đang ho ở đó, và mặt cậu ấy đỏ bừng. Lục Cẩm Thành ôm cậu nửa người, vỗ mạnh vào lưng cậu chậm rãi nói: “Em cần thở khi hôn.”

“Anh là một tên xấu xa. ”

Khoé mắt Cố Nguyên ươn ướt, cậu cảm thấy rất khó chịu. Nhưng Lục Cẩm Thành cứ hôn cậu, hôn không ngừng, đầu bị ấn thật mạnh.

Lục Cẩm Thành không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm cậu bé thanh tú kia.

Anh ta có lẽ biết đối phương trước đây cũng là một thiếu gia được nuông chiều, có thể nhìn thấy cậu từ nhiều góc độ trong lòng bất giác kinh ngạc.

Lục Cẩm Thành trước giờ không nghĩ ngợi gì với loại tính khí này, thậm chí còn có chút khó chịu vì vị thiếu gia Cố đó.

Nhưng chỉ ở trước mặt thiếu niên này, không những không cảm thấy nhàm chán mà còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Lục Cẩm Thành muốn dành tất cả những điều tốt đẹp cho đối phương.

Nhưng thiếu gia thanh tú không phải chỉ duy nhất ở trong mắt của anh ta, ở một nơi anh ta không thể nhìn thấy. Sẽ có những người khác xung quanh cậu nhiều để đếm.

Thiếu gia của anh ta đi đâu đều là vạn nhất thu hút ánh nhìn.

Khi Cố Nguyên không nghe thấy người đàn ông không nói gì tâm trạng của cậu cũng trở nên e ngại. Cậu không khỏi lén lút liếc mắt nhìn đối phương, phát hiện Lục Cẩm Thành chỉ đang nhìn cậu.

.. Anh tức giận sao?

Cố Nguyên không biết, chỉ là trong lúc đó cậu có chút hối hận và sợ hãi. Lục Cẩm Thành cúi đầu, chạm vào đôi môi sưng tấy của cậu chủ nhỏ mà hôn, nói: “Sau này em không được phép tiếp xúc với vị thiếu gia nhà họ Lâm kia.”

Đây không phải là lần đầu tiên.

Cố Nguyên cố gắng nhớ lại, đây có lẽ là lần thứ ba và thứ tư mà Lục Cẩm Thành đã nói một điều như vậy. Cậu khẽ mím môi không trả lời người kia.

Lớp phó không phải là một con sói mắt trắng như anh ta, bạn học Lâm đã giúp đỡ cậu rất nhiều.

Thấy cậu bé không lên tiếng, Lục Cẩm Thành đưa tay ra bóp mặt cậu, để đối phương buộc phải nhìn vào mắt anh ta: “Thiếu gia em có nghe thấy không?”

Cố Nguyên đột nhiên nói: “Tôi không phải tài sản của anh. "

Cậu nói xong còn nói thêm:" Anh sắp kết hôn, anh không có quyền quản tôi anh cút đi. "

Lục Cẩm Thành không tức giận mà nhìn người đó khẽ nói: “Ai nói với em tôi muốn kết hôn?”

Cố Nguyên thấy anh ta không thừa nhận, trong lòng tức giận: "Tôi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy. Cô gái nhà họ Trình nói như vậy, tôi cũng đã xem tin tức." Lục Cẩm Thành nói:" Thiếu gia em còn tìm tin tức để đọc sao? "

Cố Nguyên nhìn thấy anh ta Không có phủ nhận, ngược lại càng tức giận đẩy anh ta ra nói:"Anh đi theo trình tiểu thư kết hôn, cùng cô ts sinh con, sau đó anh thả tôi đi.”. "Cậu suy nghĩ một lúc rồi lấy hết can đảm nói:" Nếu không tôi sẽ bỏ trốn. Ra ngoài và nói với các phóng viên rằng anh đang nuôi đàn ông bên ngoài! "

" Nó sẽ hủy hoại Danh tiếng của anh! ”

Cố Nguyên nói xong liền nói:“ Anh sợ sao? ”

Đây là những thứ cậu xem trên phim truyền hình trước đây, nhưng không ngờ có một ngày cậu sẽ sử dụng.

Lục Cẩm Thành trên mặt không tức giận, anh ta vuốt thiếu niên mặt nói: “Tôi sẽ không cùng trình tiểu thư kia kết hôn, những tin tức đó đều là bọn họ tung ra. Hiện tại đã giải quyết xong, nếu muốn kết hôn cũng là cùng thiếu gia kết hôn.”

Cố Nguyên choáng váng. Cô Trình đó có nói dối cậu ấy không?"

Cậu không khỏi nghĩ đến ... thứ bẩn thỉu trên đầu giường, Cố Nguyên không nhịn được nói: "Tôi không tin, rõ ràng là có thứ kia trong phòng của anh..."

Cậu lập tức ngậm miệng lại.

Cố Nguyên nghĩ rằng nếu cậu nói ra, nó sẽ phơi bày sự thật rằng cậu đã đến phòng của Lục Cẩm Thành, và thậm chí còn động vào đồ của anh ta.

“Cái gì?”

Lục Cẩm Thành hỏi.

Vết chai mỏng trên tay khiến da Quý Nguyên hơi ngứa, không chịu được nên quay mặt đi.

Nhưng Lục Cẩm Thành dường như cố ý chống lại cậu thay vì bỏ tay xuống, anh ta đi theo bất cứ nơi nào cậu quay lại.

Quý Nguyên:....

Hắn liền hất văng bàn tay to lớn của người đàn ông, trầm giọng nói: " Không cho chạm vào tôi."

Lục Cẩm Thành yên lặng nhìn cậu, ôn nhu nói: "Ngày đó ở hậu trường phòng thay đồ của trường học, thiếu gia không phải để cho thiếu gia nhà họ Lâm đυ.ng vào em như thế này sao? ”

Cố Nguyên suy nghĩ một chút, liền cảm thấy đúng sai đã đảo ngược rồi.

Bạn học Lâm chỉ đang giúp cậu tẩy trang.

Thấy thiếu gia không phản bác, ánh mắt Lục Cẩm Thành càng sâu, ôn nhu nói: “Xem ra thiếu gia đối với cậu ta có quan hệ tốt, rất thích cậu ta.”

Cố Nguyên thấy hắn càng nói càng nói tào lai nhịn không được nói: “Tôi không thích cậu ấy.”

Lục Cẩm Thành nhìn cậu nói: “ Em không thích như vậy trong tương lai, đừng gặp cậu ta nữa."

Cố Nguyên:....

Cậu nhẹ nhàng nói, "Bạn học Lâm đã giúp tôi rất nhiều."

Lục Cẩm Thành không nói, nhưng mọi người đều biết anh đang có tâm trạng không tốt.

Cố Nguyên nhìn và có chút sợ hãi.

Cậu không biết tại sao Lục Cẩm Thành lại ghét bạn học Lâm đến vậy, cậu cảm thấy giữa hai người có thể có hiểu lầm gì đó, không khỏi nói: " Bạn học Lâm rất tốt. Đừng bắt nạt cậu ấy." Cậu có chút hối hận khi nói xong Lục Cẩm Thành không bắt nạt bạn học Lâm chỉ có thị uy một chút.

Cố Nguyên ngay lập tức bị anh ta cùm vào tay.

Nhưng mà Lục Cẩm Thành đôi mắt lại là trở nên hơi hơi đạm bạc lạnh cả người nắm chặt tay thiếu gia nói: “Đây là lời thật lòng đúng không?”

Nhưng cậu cũng cảm thấy mình có ý xấu trước, mặc dù Lục Cẩm Thành trở nên tồi tệ, nhưng cũng không tệ lắm.

Khi cậu ấy mở miệng và muốn nói lời xin lỗi.

Nhưng cậu lại nghe thấy Lục Cẩm Thành thì thầm vào tai với giọng điệu lạnh lùng: "Nhưng em nói đúng, tôi nghĩ cậu ta rất chướng mắt."

Cố Nguyên khẽ mở, mắt đôi mắt Lục Cẩm Thành lướt qua khuôn mặt xinh đẹp và cái cổ mềm mại của cậu. Giọng điệu càng ngày càng lãnh đạm: “Nếu có thể, tôi muốn cậu ta cả đời không thể xuất hiện ở bên cạnh thiếu gia."

Cố Nguyên bị lời nói của anh làm cho choáng váng.

Nhưng cậu đã sớm bị thu hút bởi một thứ khác.

Đó là khi cây gậy dưới mông anh ta lại chọc vào cậu.