Quyển 1 - Chương 37

Cố Nguyên mím chặt môi, mở to đôi mắt to hoảng hốt nhìn về phía cửa.

Một lúc sau, nam nhân dường như mất kiên nhẫn, trầm giọng lãnh đạm lạnh lùng nói: “Thiếu gia, đừng để tôi nói một lần nữa.”

Đôi mắt đẹp đầy nước mắt.

Cố Nguyên cố kìm nước mắt và không còn cách nào khác ngoài việc mở cửa.

Nhưng sau khi mở cửa, anh cảnh giác nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn kia.

Cậu chủ nhỏ hai má hơi ửng hồng, mũi cũng có chút ửng đỏ. Lông mi ướt đẫm nước mắt, hình như lúc trước cậu đã lén lút khóc, Lục Cẩm Thành ánh mắt nhất thời ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn này.

Sau đó anh đưa tay ra, lấy ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của thiếu gia lãnh đạm nói: "Thiếu gia sao hôm nay không ăn?"

Cố Nguyên im lặng một hồi, cúi đầu xuống, chỉ là không nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Tôi không đói."

Lục Cẩm Thành bình tĩnh vạch trần những lời nói dối của cậu: “Thiếu gia, cậu đã thấy rồi phải không?”

Cố Nguyên trông bối rối.

“Thiếu gia đã nhìn thấy.” Lục Cẩm Thành giọng điệu tuyên bố, khi nhìn thấy vị thiếu gia thanh tú đi chân trần, cúi xuống, bế cậu lên.

Sau đó đặt xuống giường, cầm chân không chút lưu tình.

Lục Cẩm Thành bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, và nhiều người quen biết anh ấy đều biết điều này. Nếu bây giờ, những người kia thấy anh chủ động sờ chân một chàng trai họ sẽ rất sốc bởi ngày thường ai lỡ va vào anh ta cũng sẽ tìm cách lau sạch.

Cố Nguyên không bao giờ nghĩ rằng Lục Cẩm Thành có thể nhìn thấu nó trong nháy mắt, và biểu cảm trên khuôn mặt của cậu là không che giấu.

Sợ hãi, có một chút bất an.

Lục Cẩm Thành yên lặng nhìn hắn nói: "Tôi sẽ không động đến thiếu gia, tôi chỉ làm vậy với người nên trả giá phải trả giá thôi."

Cố Nguyên không nói gì.

Một lúc sau, cậu thì thào nói: “… Vậy thì anh có thể thả tôi ra được không?”

Lục Cẩm Thành sờ sờ bàn chân của thiếu gia, tinh xảo nhẵn nhụi như một khối ngọc bích.

Ánh mắt hắn hơi lóe lên: “Một thời gian nữa tôi tự nhiên sẽ cho thiếu gia đi ra ngoài, hiện tại có một số việc còn chưa xử lý xong.”

Cố Nguyên có chút ảm đạm nói.

Đó không phải là ý của cậu. Cậu mở to mắt, nhìn xuống người đàn ông, và lấy hết can đảm để nói: “Lục Cẩm Thành, anh buông tôi ra được không?”

Lục Cẩm Thành siết chặt tay cậu bé và anh nhìn sang, Ánh mắt biểu hiện tối sầm không rõ: “Thiếu gia, đừng nói những lời như vậy.”

Cố Nguyên mím môi.

Một lúc sau cậu rơm rớm nước mắt nói: “Anh là một kẻ xấu xa.”

Lục Cẩm Thành không tức giận khi nghe điều này.

Anh ta chỉ ôn tồn nói: “Cha của thiếu gia đã gϊếŧ cha mẹ tôi, kiếp sau thiếu gia sẽ trả ơn cho tôi.”

Cố Nguyên kìm nén nước mắt.

Cha Cố không phải là cha của cậu, cậu cũng không phải là nguyên chủ.

Không bao giờ đến lượt cậu chuộc tội.

Cậu cúi đầu ủ rũ nói: “… Tôi phải đợi bố về.” Sở dĩ Cố Nguyên nói điều này chỉ là dùng cha Cố làm cái cớ.

Cậu không muốn bị Lục Cẩm Thành nhốt lại.

Tuy nhiên, Lục Cẩm Thành lạnh giọng nói với cậu: "Chủ tịch Cố ước tính phải mất hai mươi năm mới có thể đi ra. Ông ta không còn gì cả. Cho dù thiếu gia đợi ông ta ra, ông ta cũng sẽ không thể sống nổi cuộc sống không có quần áo đẹp và thức ăn. ”

Cố Nguyên choáng váng.

Cậu nhìn người đàn ông.

Lục Cẩm Thành chậm rãi nói: "Ông ta không để lại gì cho thiếu gia. Bên ngoài chỉ có nhà cho con hoang của ông ta. Thiếu gia không có gì, hiện tại tôi đã mua lại nhà của gia tộc họ Cố tiền của tôi."

Đôi mắt ngu ngơ của Cố Nguyên mở to, có lẽ đã nhận ra sự thật rằng nhà họ Cố đã phá sản.

Cậu dừng lại nói: “... Tôi có thể tự mình nuôi sống.”

Lục Cẩm Thành đứng lên, sau đó nhìn sang, có chút trịch thượng, nhẹ giọng nói: “Chủ tịch Cố còn nợ hơn mười triệu, món nợ này sẽ rơi vào người thiếu gia. ”

Máu trên người Cố Nguyên lạnh ngắt.

Cậu không ngờ rằng nhà họ Cố không chỉ phá sản mà còn nợ nần chồng chất.

Lục Cẩm Thành lặng lẽ nhìn thiếu niên trên giường một hồi, sau đó cúi xuống: “Nhưng tôi sẽ giúp thiếu gia trả nợ .”

Cố Nguyên cảm thấy hơi thở của người đàn ông đến gần, không khỏi rùng mình một cái.

Cậu chớp mắt, có chút bối rối.

Có lẽ cậu không biết tại sao Lục Cẩm Thành lại tốt với cậu như vậy.

“Cho nên.” Lục Cẩm Thành nắm tay thiếu niên, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi mềm mại của cậu: “Thiếu gia chỉ cần làm vợ tôi là được.”

“Ư…”

Cố Nguyên môi và lưỡi quấn lấy nhau, cậu giang hai tay rưng rưng nước mắt đẩy anh ta ra.

Nhưng thân thể của người đàn ông đối với cậu như một ngọn núi, chẳng những không nhúc nhích chút nào. Anh ta nghiêng người càng áp chế hơn, đôi môi bị hôn của Cố Nguyên đỏ bừng, khóe mắt còn có chút lệ.

Lục Cẩm Thành hôn một hồi mới buông thiếu gia ra.

Thiếu gia bị tê dại ôm chặt lấy anh ta.

Đôi mắt của Cố Nguyên dần trở nên rõ ràng hơn, nhận ra ý tứ trong lời nói của người đàn ông, cậu vội vàng đẩy người đàn ông ra, vẻ mặt cảnh giác nói: “Không phải, tôi không muốn làm vợ anh.”

Cậu là con trai, tại sao vậy? Làm vợ cho người đàn ông khác được sao?

Cố Nguyên lúc này thực sự sợ hãi, đôi mắt to đầy nước mắt, rồi do dự đưa tay ra

Cậu mở miệng nói: “Lục Cẩm Thành, anh chặt ngón tay tôi cũng được tôi sẽ không làm vợ anh được không?”

Lục Cẩm Thành vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu.

Cố Nguyên da đầu tê dại khi bị anh ta nhìn chằm chằm, không biết mình đã nói sai điều gì.

Dũng Dũng đã nói Lục Cẩm Thành sẽ chặt tay cậu.

Lục Cẩm Thành sẽ không bao giờ để cậu thấy rằng anh ta đang tức giận, anh ấy luôn vui vẻ và tức giận sẽ không để lộ ra ngoài Trong trung tâm mua sắm, cũng vậy đến nỗi không ai có thể nắm lấy bất kỳ thay đổi nào. Nhưng một khi bị khıêυ khí©h anh ta nó sẽ bóc ra từng lớp da.

“Tại sao thiếu gia lại nghĩ rằng tôi sẽ chặt ngón tay của cậu?”

Cố Nguyên nói khi nghe chủ nhân giọng nói.

Cậu choáng váng, và đột nhiên trở nên hụt hẫng.

“Hay là, bản thân thiếu gia thà không muốn có tay còn hơn làm vợ của tôi?” Lục Cẩm Thành giọng nói nghe m được lửa giận.

Cố Nguyên cảm thấy rằng người đàn ông có vẻ tức giận .

Không phải trước đây cậu đã chọc giận đối phương nhưng chưa bao giờ thấy như thế này, nhưng đàn ông khi đó rất dễ dỗ dành.

Bây giờ cậu đã nhận ra những gì Lục Cẩm Thành nghĩ về cậu và tâm tư anh ta dành cho cậu thậm chí còn muốn cậu dỗ dành bằng những nụ hôn.

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Cố Nguyên là ẩn mình.

Nhưng người đàn ông đã bắt được cậu.

Cố Nguyên đã bị tóm lại.

Cậu bắt đầu giãy dụa, thở hổn hển nói: “… con trai không thể làm vợ cho con trai!”

“Ai nói không được?”

Lục Cẩm Thành ôm lấy thiếu gia đang bồn chồn trong tay, thiếu gia rất thanh tú. Anh muốn kéo người kia xuống, nhưng cũng muốn ôm người đó vào tay, ánh mắt đầy cảm xúc: "Nếu thiếu gia không tin, chúng ta đi đăng ký kết hôn. "