Quyển 1 - Chương 29

Cố Nguyên không khỏi nghiêm túc nhìn mấy người bên cạnh, sau đó liếʍ môi, biết nam nhân bây giờ rất bận, tay chân không chạm đất nên nhẹ giọng nói: "Anh không cần phải đón tôi. Bây giờ, sẽ có người đưa tôi về."

Lục Cẩm Thành ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng điệu không nói ra được cảm xúc: "Bạn học là ai. Là người Lần trước đưa thiếu gia trở về? ”

Cố Nguyên vừa muốn nói gì đó.

Lớp phó bên cạnh nhìn đôi môi xinh đẹp đỏ tươi còn dính đầy nước sốt của cậu, không khỏi tiến lại gần nói: “Cố Nguyên, miệng cậu thật bẩn.”

Cậu nhóc ngước mắt lên, khuôn mặt to đẹp. ánh mắt đầy nghi vấn.

Lớp phó cười nói: “Tôi lau cho cậu.”

Giọng cậu ta từ đầu dây bên kia đột ngột tiến lại gần, bàn tay đang cầm điện thoại của Lục Cẩm Thành hơi siết chặt.

Ngón tay trở nên trắng bệch một chút, và anh ấy nói với cậu bé đằng kia với giọng thờ ơ: "Thiếu gia, bây giờ cậu đang ở đâu?" Nghe thấy lời nói của người đàn ông. Tâm trí đột nhiên bị kéo trở lại, trong tiềm thức cậu nhận thấy giọng điệu của Lục Cẩm Thành lạnh lùng khó tả.

Cậu không khỏi chớp chớp mắt, tâm trạng đột nhiên có chút e ngại, liền nói địa chỉ.

Lục Cẩm Thành ôn tồn nói với hắn “Thiếu gia ở đó đừng đi đâu tôi tới ngay.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Cố Nguyên tâm trạng có chút bất an vô cớ, luôn cảm thấy Lục Cẩm Thành hình như lại tức giận. Cậu suy nghĩ lung tung một hồi cũng không nghĩ ra nguyên nhân khiến đối phương tức giận.

Cậu cúi đầu ngây thơ liếc nhìn viên thịt nhỏ cuối cùng.

Cậu thầm nghĩ, có phải Lục Cẩm Thành đang trách cứ lần nào cậu đi ăn một mình không?

Tất nhiên Cố Nguyên biết rằng mọi điều tốt đẹp đều phải được chia sẻ, chẳng hạn như những viên thịt nhỏ ở đây. Cậu nghĩ nó rất ngon nên nói lời cảm ơn với lớp phó rồi nhảy khỏi chỗ ngồi.

-

Khi Lục Cẩm Thành đến, Cố Nguyên vừa ra tới khỏi cửa cửa hàng.

Người đàn ông nghiêm nghị trong bộ vest, đi giày da và chiếc xe hơi sang trọng đương nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người. Một số người trong nhóm kịch chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông quyến rũ và thành công như vậy, và không thể không thở dài. "

Ngay sau đó, họ nhìn thấy người đàn ông đi về phía họ. Sau đó, anh ta liếc nhìn họ và nói với Cố Nguyên, “Thiếu gia.”

Một số người hơi ngạc nhiên.

Thiếu gia?

Bọn họ nhìn kỹ người đàn ông đó, dáng vẻ anh tuấn, khí phách thâm trầm, nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài, chẳng lẽ anh ta chỉ là một tài xế bình thường của nhà họ Cố thôi sao?

Và ánh mắt vừa liếc qua họ, họ không khỏi cảm thấy ngứa ran trong da đầu.

Trực giác cảm nhận được sự nguy hiểm.

Cố Nguyên nói với lớp phó: “Tôi về trước.”

Lớp phó nâng kính lên và nói với cậu ấy: “Tạm biệt.”

Vừa nói xong câu này.

Cậu ta cảm giác được ánh mắt của người đàn ông đối diện đổ dồn về phía mình, đôi mắt sắc bén nhìn anh thật khẽ, nhưng trong mắt dường như có sóng.

Lớp phó cảm thấy một sự áp bức trong giây lát.

Nhưng người đàn ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía vị thiếu gia thanh tú kia, sau đó lạnh lùng gật đầu với bọn họ, mở cửa xe cho Cố Nguyên.

Khi Cố Nguyên lên xe, cậu tinh ý nhận ra bầu không khí không đúng.

Trên tay vẫn cầm thứ gì đó, cậu đổi chủ đề nói: “Trà sữa ở đây rất ngon.”

Lục Cẩm Thành lái xe không nói lời nào.

Một lúc sau, anh ta nói: “Đây không phải là lần đầu tiên thiếu gia tới đây.”

Cố Nguyên chớp chớp mắt, môi đỏ mọng nói: “Làm sao anh biết?”

“Thiếu gia cũng tới đây vào lần trước? ”Lục Cẩm Thành giọng điệu lãnh đạm, nghe xong Không cảm xúc.

Mặc dù người đàn ông vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng trên khuôn mặt băng giá đó không có biểu hiện gì. Nhưng Cố Nguyên vẫn cảm thấy rằng người kia đang tức giận, vì vậy cậu phải trèo qua, sau đó cắn một viên thịt và đưa nó vào môi của người đàn ông.

Với giọng điệu có chút nịnh nọt, cậu nói: “Món này ngon.”

Quý Nguyên cảm thấy nếu cậu chia sẻ đồ vật, Lục Cẩm Thành sẽ không tức giận.

Cậu nói xong còn nói thêm: “Lần sau nhất định sẽ gọi điện thoại rủ anh cùng đi.”

Lục Cẩm Thành dừng xe, lạnh giọng nói: “Thiếu gia chuyện này rất nguy hiểm.”

Cố Nguyên khịt mũi, nhưng cậu vẫn mềm lòng dỗ dành. : “Lục Cẩm Thành, ăn đi, rất ngon.” cậu dừng lại, sau đó giải thích, “Tôi ăn nhiều rồi, bụng cũng to lên rồi.”

Không biết câu nói này của cậu đã chạm vào đâu của người đàn ông kia, ánh mắt anh ta rơi vào cái bụng hơi căng tròn của người thanh niên, giọng điệu của anh ta ôn nhu hơn: “Thật tròn trịa.”

Cố Nguyên thấy giọng điệu của anh ta cũng không lạnh lùng như vậy, liền nói: “Tôi đặc biệt mua cho anh.”

Của Lục Cẩm Thành liếc nhìn cậu.

Anh khẽ ậm ừ.

Thấy anh ta không có ý từ chối, Cố Nguyên nhanh chóng đặt viên thịt lên môi người đàn ông, rồi dùng một đôi mắt đẹp nhìn anh ta.

Sau đó, Lục Cẩm Thành mới mở miệng và cắn nó vào miệng mình.

Cố Nguyên hơi mím môi, sốt sắng hỏi: “ Ăn ngon không?” Viên thịt bị người đàn ông nhai nuốt xuống, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Cũng tạm được.”

Cố Nguyên nghe vậy tựa biết đối phương đánh giá không phải thực lòng, có chút thất vọng cậu hơi hơi phồng má tử.

Sau đó tự mình đưa một viên vào trong miệng cắn cắn, rầu rĩ không vui mà nói: “Tôi thích nhất ăn nó nhất.”

Lục Cẩm Thành không nói gì, nhưng lại nhớ ra tên nhà hàng. Sau đó anh ta bình tĩnh cầm vô lăng, nói: “Thiếu, ngồi vững đi.”

Cố Nguyên vẫn còn có chút sợ hãi anh ta, vì vậy cậu nghe lời một cách ngoan ngoãn. Sau đó cậu ngồi xuống, mở to mắt nhìn người đàn ông, thấy anh ta không có vẻ gì là tức giận nữa.

Rồi cậu tự tin ngồi xuống.

Nhưng anh nghe thấy Lục Cẩm Thành hỏi cậu: “Người ngồi bên cạnh thiếu gia vừa rồi là ai vậy?”

Cố Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó thành khẩn trả lời: “Là bạn học Lâm.”

Lục Cẩm Thành nghe thấy cách xưng hô kì lạ của cậu, mi mắt khẽ nhúc nhích nói tiếp: “Thiếu gia có quen không?”

Cố Nguyên do dự một chút, nhưng lắc đầu: “Không quen lắm.”

Nhưng dường như cậu đang nghĩ tới điều gì đó, cũng không quên nói thêm: "Nhưng bạn học Lâm rất tốt. Cậu ấy đã giúp tôi một lần, cậu ấy rất tốt tính."

Lục Cẩm Thành không nói lời nào, nhưng anh ấy lái xe nhanh hơn một chút.

Lông mày cau lại ánh mắt nhuốm một làn hơi lạnh.

Nhưng Cố Nguyên không để ý đến điều đó, cậu vẫn đang nghĩ về những điều tốt đẹp về các thành viên trong lớp, và cậu nói tiếp: "cậu ấy cũng mời cả nhóm đi ăn. Vừa rồi cậu ấy đã mời cả nhóm đến cửa hàng."

Cậu nhẹ nhàng nói: “Trà sữa ngon, thịt viên cũng ngon nữa. Bạn học Lám rất tốt bụng.”

Xe đột ngột phanh gấp.

Cố Nguyên nhìn ngơ ngác.