Cố Nguyên hơi lo lắng khi nhìn thấy anh ta như vậy khẽ mím môi: “Không có ai dạy tôi làm cái này.” Cậu suy nghĩ một chút, mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Anh còn tức giận sao? Thiếu niên khẽ nhếch môi, Lục Cẩm Thành cố nén chấn động trong lòng, hạ mắt xuống, lạnh giọng nói:" Thiếu gia đã từng làm chuyện này với người khác rồi sao? "
Cố Nguyên lắc đầu . .
Cậu thấy mặc dù Lục Cẩm Thành trông dữ tợn, nhưng không có vẻ gì là bực bội với việc cậu làm vậy. Vì vậy, cậu thu hết can đảm, sau đó kiễng chân lên hôn nhẹ một lần nữa.
Cố Nguyên nhớ rằng nếu một nụ hôn không hiệu quả khi cậu còn nhỏ, thì hai nụ hôn.
Sau đó cậu đặt chân xuống, liếc nhìn người đàn ông, nhưng Cố Nguyên thấy bên kia vẫn còn tức giận, anh ta do dự một lúc, không biết phải làm thế nào.
Có vẻ như không phải ai cũng có thể được dỗ dành bằng những nụ hôn của cậu ấy.
Lục Cẩm Thành không nói gì, nhưng ánh mắt lại rơi vào đôi môi mềm mại và đỏ tươi của cậu bé, rồi nhàn nhạt cảnh cáo: “ Thiếu gia.”
Anh ta hơi cụp mắt xuống, đè mái tóc hơi dựng lên của cậu bé, và tiếp tục.: “Đừng làm như vậy với người khác.”
Cố Nguyên không nhịn được nhìn anh ta thêm vài lần, rồi lại hỏi: “Anh vẫn còn giận à?”
Lục Cẩm Thành lặng lẽ nhìn anh và nói: “Tôi sẽ không giận thiếu gia đâu.”
Cố Nguyên cảm thấy được lời nói của anh ta khác với biểu hiện vừa rồi rõ ràng là rất tức giận cậu.
Lục Cẩm Thành bắt đầu bận rộn, sẽ không cùng Cố Nguyên đi ăn sáng nữa, cũng không có thời gian đi đón thiếu gia.
Cố Nguyên biết rằng Lục Cẩm Thành đã bắt đầu làm tan rã nội bộ gia tộc Cố, và sẽ không lâu nữa Cha Cố sẽ từ chức và thậm chí bị tống vào tù.
Cậu ấy cũng biết rằng cậu ấy cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Cố Nguyên bắt đầu ngủ không yên giấc, mơ thấy Lục Cẩm Thành nhốt mình. Sau đó anh ta định chặt ngón tay của cậu, cậu khóc đến mức thở không ra hơi, nhưng người đàn ông vẫn không buông tha cho cậu.
Cố Nguyên nhanh chóng tỉnh dậy và mở mắt. Lông mi vẫn còn ướt, nhưng cậu đã nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh giường.
Cậu ta lập tức giật mình.
Giọng của Cố Nguyên có chút run rẩy: “… Ai ở đó?”
Cậu siết chặt chăn bông, sợ tới mức suýt khóc lần nữa.
Ngay khi khuôn mặt của Cố Nguyên tái nhợt, bóng dáng nói: “Thiếu gia.”
Giọng nói trầm thấp với âm điệu lạnh lùng của một người đàn ông truyền đến.
Cố Nguyên nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi về giấc mơ. Lúc này, cậu càng khó hiểu và sợ hãi, tại sao Lục Cẩm Thành lại xuất hiện bên giường cậu.
Cậu không biết người đàn ông đã đứng ở đây bao lâu.
Cố Nguyên bắt đầu càng ngày càng sợ hãi, Lục Cẩm Thành không đợi được sao? Bây giờ anh ta sẽ chặt ngón tay của mình sao?
Nước mắt trào ra trên đôi mắt đẹp của cậu.
Cố Nguyên khẽ cắn môi, không dám phát ra âm thanh.
“Thiếu gia gặp ác mộng sao?” Người đàn ông duỗi tay bật đèn bên cạnh giường. Đôi lông mày và đôi mắt hờ hững ấy lộ ra trong đêm đen, bao gồm cả khuôn mặt tuấn tú trông tàn nhẫn kia.
Cố Nguyên khẽ hừ một tiếng, hàng mi dài vẫn còn vương chút giọt nước mắt.
Lục Cẩm Thành thấy vị thiếu gia thanh tú kia còn không dám nhìn mình, trong tay bóp chặt chăn bông. Bàn chân trắng như tuyết lộ ra thật tinh xảo và xinh đẹp, anh hơi nghiêng người, dùng tay bóp chặt bàn chân của cậu chủ nhỏ rồi đắp chăn bông cho cậu.
Cố Nguyên không khỏi rùng mình, bàn tay của người đàn ông khác với vẻ ngoài của anh ta, nó rất nóng.
Nhưng cậu không thể giải thích được vì sợ Lục Cẩm Thành đặc biệt là sau khi có loại giấc mơ vừa rồi. Cố Nguyên lặng lẽ kéo chân cậu lên nhưng người bên kia không muốn buông tay.
Bóng dáng cao lớn mang đến không ít áp lực cho cậu, từ trên cao truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Thiếu gia có thể nói cho tôi biết cậu đã gặp ác mộng gì không?”
Cố Nguyên mím môi.
Hàng mi còn ướt giọt pha lê.
Thấy vậy, Lục Cẩm Thành dừng lại. Ngón tay mảnh khảnh và khớp xương nhấc lên, sau đó nhẹ nhàng vặn vẹo khóe mắt thiếu gia, trầm giọng nói: “Thiếu gia sợ tôi sao?”
Cố Nguyên mím chặt môi, cậu sợ Lục Cẩm Thành làm như vậy nhìn thấy một cái gì đó.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ về nó, cậu đã bịa ra một lời nói dối: “Tôi mơ thấy gia đình tôi phá sản.”
Lục Cẩm Thành dừng lại.
Sau đó anh ta bình tĩnh nhìn vị thiếu gia thanh tú kia, bằng giọng nói: “Giấc mộng đều là giả, thiếu gia sẽ không bao giờ phá sản.”
Cố Nguyên đã bị anh ta nắm lấy chân, tay cũng không giống như những người khác láng bóng. Ngược lại, trong lòng bàn tay vẫn còn một lớp chai mỏng.
Lục Cẩm Thành không có xuất thân tốt, trước khi đến với gia đình họ Cố. Nhưng với chỉ số IQ cao của mình, anh ấy đã học hỏi được rất nhiều điều. Nhưng anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, dù sao thì khi cha mẹ anh ấy mất, anh ấy mới mười tuổi.
Cố Nguyên hơi ngứa vì vết chai mỏng, không khỏi nhẹ giọng nói: “... Lục Cẩm Thành, tay của anh làm tôi ngứa.”
Lục Cẩm Thành nhìn xuống bàn chân thanh tú của thiếu gia, tất cả đều trắng và tinh tế. Một vùng bị anh xoa nhẹ hơi ửng đỏ.
Anh ta khẽ nhúc nhích cổ họng nói: “Thiếu gia thật là khó chịu.”
Cố Nguyên cảm thấy đau lòng, đó rõ ràng là bàn tay thô ráp của đàn ông.
Tại sao lại đổ lỗi cho cậu là người khó chịu.
Cậu khẽ mím môi, trong im lặng trở nên không vui. Lục Cẩm Thành cầm nhéo một hồi mới cho chân vào chăn bông, sau đó cúi đầu nói: "Thiếu gia, cậu sợ nhà họ Cố phá sản sao?"
Sau một hồi suy nghĩ, anh ta nói, "., .. Nếu cậu phá sản, cậu sẽ không đủ ăn.
Cậu chưa nghĩ tới khi đó sống như vậy ăn không đủ no.
Mặc dù đây chỉ là cái cớ mà anh ấy bịa ra, nhưng đó là từ trái tim của Cố Nguyên.
Lục Cẩm Thành yên lặng nhìn cậu nhóc một hồi, sau đó nói nhỏ: “Thiếu gia, đừng lo lắng.”
Anh ta lãnh đạm nói: “Thiếu gia sẽ không phá sản, cũng sẽ không sống như vậy.”
Cố Nguyên không nói nhưng trong trái tim cậu đó là một lời nói dối thầm lặng.
Gia đình họ Cố sẽ sớm phá sản.
Đó Sự trả thù của Lục Cẩm Thành
Lục Cẩm Thành ngày càng ít dành thời gian ở bên cạnh Cố Nguyên.
Cố Nguyên lúc đầu hơi khó chịu, nhưng cậu nhanh chóng bắt mình thích nghi với người đàn ông không đi cùng mình đi ăn sáng, và anh ta đã không đến đón cậu về khi tan học đã mấy ngày.
Cậu ấy gần như đang tập dượt những ngày cuối cùng cho vở kịch của trường, và sau hai tuần nữa là ngày diễn ra bữa tiệc của trường.
Một số người trong vở kịch đã cùng nhau thảo luận xem nên ăn gì sau đó.
Mọi người cũng hỏi ý kiến Cố Nguyên.
Cố Nguyên nghĩ về món trà sữa mà cậu đã uống lần trước, và đồng ý một cách dễ dàng.
Họ ngồi cùng nhau trong quán bên ngoài trường, và Cố Nguyên ngồi cạnh ban chỉ huy lớp. Khi anh ấy ăn những quả bóng, có một chút nước sốt trên môi của anh ấy.
Vào thời điểm này.
Điện thoại của Cố Nguyên đổ chuông.
Đó là từ Lục Cẩm Thành.
“Thiếu gia có ở trường học không?” Đầu bên kia điện thoại của một người đàn ông truyền đến: “Hôm nay tôi rảnh, tôi đi đón thiếu gia tan học.”