Cha của Cố Nguyên đang bận đối phó với các loại trên thương trường tất nhiên ông ấy không biết về vết thương của Cố Nguyên, cho dù biết thì ông ấy cũng sẽ không quan tâm, dù sao thì đó cũng chỉ là một vết thương nhỏ.
Khi Cố Nguyên đến trường, Lương Viện Viện hả hê nói với cậu về sự bất hạnh của Triệu Tử Bân.
Nghe nói hôm qua Triệu Tử Bân ngã mạnh, đầu chảy máu, hôm nay không đến trường.
Cậu không thể không chớp mắt, và khịt mũi nhẹ.
Triệu Tử Bân buổi chiều đến lớp, hắn một đầu quấn băng gạt y tế. Trên tay chân đều có vết thương, đầu tiên là trừng mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp: “ Cố Nguyên, cậu nhờ người làm à?”
Cố Nguyên nhìn sang.
Triệu Tử Bân hung ác nói: “ Cậu sai người làm, câu thật lợi hại .”
Cậu ta nghiêm nghị nhìn cậu, sau đó xoay người rời đi.
Cố Nguyên không khỏi nghĩ đến có chút ghen tị, nếu như cậu dữ tợn bằng một nửa Triệu Tử Bân thì thật tuyệt. Cậu siết chặt nắm tay của mình và để ý những gì bên kia nói vừa rồi.
Vì vậy sau khi tan học, Cố Nguyên nhìn người tới đón mình, ngẩng mặt lên, đột nhiên hỏi: “Triệu Tử Bân bị thương.”
Cậu không quá ngốc, điều này quá là trùng hợp.
Cố Nguyên nhìn chằm chằm Lục Cẩm Thành, nhẹ giọng nói: “ Tôi không bắt nạt cậu ta.”
Lục Cẩm Thành rũ mắt xuống, nhẹ nói: “Đương nhiên không phải thiếu gia làm, là do tôi làm.”
Côd Nguyên mở mắt ra một chút.
Không thể giải thích được nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cậu cho rằng Lục Cẩm Thành ghét cậu nhưng tại sao đối phương lại phải trút giận giúp cậu?
Lục Cẩm Thành cúi đầu, nhìn đôi má mềm mại của cậu, lãnh đạm nói: “Thiếu gia là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, không ai có thể bắt nạt cậu .”
Khi nói câu sau, có chút chột dạ sự lạnh lùng trong giọng điệu của anh ta.
Nhưng Cố Nguyên không để ý, sự chú ý của cậu đều ở câu trước. Sau đó cậu chợt nhận ra rằng không có gì lạ khi Lục Cẩm Thành sẽ trút giận giúp cậu, hóa ra là do cha mình chỉ bảo, dù sao thì gia đình giàu có luôn chú ý đối mặt với các vấn đề này.
Vì vậy, Cố Nguyên nhanh chóng đặt vấn đề này sau anh ta.
Cậu đang ngồi trong xe, với đôi mắt to tròn nhìn ra ngoài cửa sổ kính, khi cậu nhìn thấy một cây kẹo lớn. Hai tay bất giác dán vào tấm kính, chăm chú quan sát.
Cố Nguyên cẩn thận viết ra tên của cửa hàng.
Xe dừng đột ngột.
Cậu ấy nhìn qua một chút trống rỗng.
Người đàn ông xuống xe, sau đó mở cửa xe, đôi mắt đen láy nhìn xuống: “Thiếu gia không muốn ăn sao?”
Mấy phút sau.
Cố Nguyên có được chiếc kẹo dẻo như ý, anh ngồi trong xe và tự nghĩ, Lục Cẩm Thành thực sự là một người tốt.
Kẹo dẻo màu hồng ngọt ngào như chính vẻ ngoài của nó.
Cố Nguyên liếʍ nó.
Lục Cẩm Thành đang lái xe, mặc một bộ vest và đi giày da với dáng vẻ tỉ mỉ. Một đôi mắt sắc bén lạnh lùng lãnh đạm, khí tức chung quanh kinh người.
Cố Nguyên đang ăn kẹo dẻo, và đột nhiên nhận được nhiệm vụ của hệ thống.
Hệ thống nói: "Ký chủ, cậu quên cái gì sao? Cậu hôm nay không có bắt nạt Lục Cẩm Thành."
Cố Nguyên tựa hồ nhớ tới chuyện này, cúi đầu, hơi mím môi, có chút buồn bực nói, "Nhưng là anh ấy là người tốt "
.Hệ thống :" Cho cậu một cái kẹo là người tốt sao?.Có khi là có tâm tư khác."
Cố Nguyên có điểm không cao hứng nói: “ Hệ thống cậu xấu xa thật đấy!” cậu nói xong, còn không quên bổ sung một câu: “ Hệ thống xấu xa!”
Hệ thống: “???”
Cố Nguyên nói xong lập tức không vui. Cậu ấy cũng bắt nạt Lục Cẩm Thành, cậu cũng thật xấu xa.
Cậu ăn kẹo dẻo đã lâu, cũng không nghĩ ra cách bắt nạt anh ta nữa.
Cố Nguyên không khỏi nhìn viên kẹo dẻo trong tay và nhìn chằm chằm nó một lúc. Trước đây cậu đã từng chứng kiến
những tên phản diện trừng phạt người không vâng lời , những kẻ sẽ cho người khác ăn những thứ mà mình chưa ăn hết.
Vì vậy, cậu miễn cưỡng liếʍ môi và bỏ đi phần còn lại của viên kẹo dẻo.
Khi người đàn ông dừng xe và đến mở cửa.
Cố Nguyên mím môi, đưa kẹo dẻo qua: "Tôi không muốn ăn nữa."
Lục Cẩm Thành rũ mắt xuống nhìn qua: "Thiếu gia nếu không muốn ăn, thì ném đi."
Cố Nguyên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, lấy hết can đảm nói: “Tôi không muốn anh hãy ăn đi.”
Nói xong, cậu cảm thấy mình như một kẻ đại xấu !
Cố Nguyên cảm thấy nước bọt là thứ bẩn nhất trên đời, nhưng bây giờ cậu muốn để Lục Cẩm Thành ăn hết phần còn lại của mình.
Người đàn ông nhìn xuống cây kẹo trên tay cậu bé.
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng điệu bình tĩnh: “Thiếu gia, cậu không muốn ăn nữa sao?”
Cố Nguyên gật đầu, lại nhấn mạnh: “Anh phải ăn hết cho tôi.”
Một bàn tay mảnh khảnh với các đốt ngón tay rõ ràng. vươn tay ra và lấy đi thức ăn trong tay cậu bé.
Cố Nguyên choáng váng.
Cậu chỉ nhìn Lục Cẩm Thành ăn hết phần kẹo dẻo còn lại, sau đó ánh mắt rơi vào đôi môi mềm mại và hồng hào, sau đó anh thản nhiên nói: “ Thiếu gia, đã đến lúc xuống xe rồi.”
Cố Nguyên không khỏi kinh ngạc liếc nhìn anh ấy.
Cậu tự nghĩ, không phải Lục Cẩm Thành đang tức giận sao?
Nếu anh ta ăn những gì người khác để lại, anh ta sẽ rất tức giận. Lục Cẩm Thành hẳn là rất ghét cậu trong lòng, nhưng anh ta chỉ không biểu hiện ra ngoài mặt.
Cố Nguyên tự nghĩ.
Sau khi trở lại nhà họ Cố, Lục Cẩm Thành lấy bộ y tế bước tới, hơi hạ thấp người: "Thiếu gia, đến giờ bôi thuốc rồi."
Cố Nguyên ngoan ngoãn kéo ống quần ra.