Quyển 1 - Chương 21

Cố Nguyên vẫn chỉ có Lương Viên Viên nói chuyện với cậu trong trường học, các bạn trong lớp đều không thích để ý tới cậu.

Nhưng cậu không bận tâm.

Lương Viên Viên mới tuyệt làm sao.

Nhưng Cố Nguyên không làm phiền người khác, không có nghĩa là người khác sẽ không làm phiền cậu ấy.

Triệu Tử Bân là người đã từng bị nguyên chủ ức hϊếp trước đây, và thường bị nguyên chủ chế nhạo. Nhưng hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng, bởi vì nguyên chủ có gia cảnh tốt lại kiêu ngạo, độc đoán, hung ác. Vì vậy hắn không dám báo thù, nhưng trong khoảng thời gian này, Cố Nguyên như trở thành một con người khác.

Nó dường như hoàn toàn khác với trước đây, khí chất hoàn toàn khác. Ngay cả Lương Viên Viên vốn tính tình nóng nảy giờ cũng giở trò đồϊ ҍạϊ với Cố Nguyên.

Triệu Tử Bân lạnh lùng nhìn thanh niên có khuôn mặt trắng nõn mềm mại, môi đỏ răng trắng. Người bên kia đẹp phi thường khi hạ mi, nhưng hắn nhớ rõ trước kia đối phương bắt nạt hắn như thế nào!

Vì vậy, khi Cố Nguyên đi ngang qua, Triệu Tử Bân ngay lập tức duỗi chân ra và làm cậu vấp ngã.

Cố Nguyên ngã ngồi trên mặt đất có chút sững sờ, không khỏi nhìn hung thủ mím môi: “Tại sao lại đá tôi?”

“Nguyên Nguyên.”

Lương Viên Viên nhìn thoáng qua, lập tức tức giận hỏi: “Triệu Tử Bân, cậu làm sao vậy?”

Đôi mắt Triệu Tử Bân có chút đỏ lên, hắn không biết Lương Viên Viên vì sao muốn giúp vị thiếu gia thanh tú này, hắn không khỏi lạnh lùng nói: “ Tôi không có. Không làm gì cả, cậu ấy tự ngã xuống. ”

Cố Nguyên tự hỏi, nhìn chằm chằm vào người kia, cậu không nhớ mình đã xúc phạm ai.

Cậu đáp lại bằng một giọng chắc nịch: “ Là do cậu ta làm .”

Cố Nguyên bị thương một chút khi ngã xuống, và đồng phục học sinh của cậu ấy bị bẩn. Cậu đã từng bị ai đó làm tổn thương, nhưng bây giờ không ai làm tổn thương cậu được.

Nghĩ đến gia đình , mắt cậu hơi đỏ lên.

Ngay khi Cố Nguyên đang định vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra để vỗ bụi lên, một bàn tay vươn ra, khiến cậu không khỏi ngẩng mặt lên.

Cậu nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và hiền lành của lớp phó học tập.

Cố Nguyên đưa tay ra.

Lớp phó học tập kéo cậu lên.

Lương Viên Viên còn đang mắng mỏ tranh cãi với Triệu Tử Bân, Cố Nguyên nghĩ đến đây, nhẹ giọng nói với lớp phó học tập: "Cảm ơn ..."

Đôi mắt trái xoan xinh đẹp của cậu lén lút liếc nhìn cái tên trên đồng phục học sinh bên kia: " Bạn học Lâm. "

Nói xong lời nói lớp phó học tập nhìn Triệu Tử Bân nói:" Tôi vừa rồi nhìn thấy, cậu đã dùng chân gạt làm vấp ngã Cố Nguyên. "

Triệu Tử Bân đỏ mặt, sau đó trừng mắt nhìn lớp phó học tập với vẻ hả hê. biểu hiện trên khuôn mặt, anh ta nói, " Đừng xen vào chuyện của người khác."

Sau đó quay người rời đi.

Lớp phó học tập nâng kính lên, nói với cậu bé đôi mắt vẫn còn hơi đỏ: “Tôi thấy cậu sau này tránh xa cậu ta chút.”

Côd Nguyên nghiêng đầu gật đầu.

Sau đó cậu dừng lại và nói với lớp phó học tập: “ Cậu thật tốt bụng .” Lớp phó học tập nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của cậu mấp máy môi định nói, nhưng cậu vẫn không nói gì.

-

Cố Nguyên không muốn khóc vì bị uất ức, cậu sinh ra sợ đau. Khi nảy lại, bị đập mạnh toàn thân, thậm chí da đầu gối cũng bị rách.

Nhưng cậu ấy không nói một lời nào.

Cho nên Lương Viên Viên không biết cậu bị thương.

Cố Nguyên không phải là thiếu gia nhà họ Cố sẽ nói khi cậu đau đớn, nhưng sau khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà. Bát đĩa rửa xong tay cầm bị nứt, không ai mua thuốc cho cậu.

Cậu ấy ngại tiêu tiền nên sẽ đến thùng rác xem có nhặt được đồ mà người khác không muốn.

Cố Nguyên cũng đã nghĩ tới rồi, sau khi sống lại sẽ chăm chỉ kiếm tiền, sau khi nuôi một chú cún con thì không thể nghèo như vậy được.

Đau rát ở đầu gối.

Sau khi tan học, Cố Nguyên ngoan ngoãn đợi Lục Cẩm Thành bên ngoài trường đến đón.

Khi Lục Cẩm Thành xuống xe, liền nhìn thấy thiếu gia thanh tú ngồi xổm ở ven đường chờ mình, giống như một con chó hoang đáng thương.

Nhưng anh ta cũng biết chuyện này là không thể, thiếu gia của anh ta quá thanh tú, toàn thân da thịt mềm mịn, lớn lên y phục gấm vóc cùng đồ ăn bằng ngọc.

Đôi mắt phượng sắc bén của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu bé, giọng điệu nhẹ nhàng: “ Thiếu gia”

Cố Nguyên nghe thấy giọng nói của Lục Cẩm Thành, khi ngước mắt lên, trong đó vẫn còn vương chút ẩm ướt. Cậu dừng lại và đứng dậy.

Tuy nhiên, Lục Cẩm Thành đột nhiên nhận thấy có điều gì đó không ổn ở chàng trai trẻ.

Anh nhìn chân rồi bước tới.

Cố Nguyên chỉ cảm thấy một bóng đen cao ngất, tiếp theo là một giọng nói hơi lạnh từ trên truyền xuống: "Chân thiếu gia bị sao vậy?

"

Người đàn ông đã hơi ngồi xổm xuống, rồi cuộn ống quần của cậu bé lên. Khi nhìn thấy vết thương bầm dập, cổ họng Lục Cẩm Thành càng lạnh hơn: “Ai làm vậy?”

Cố Nguyên luôn cảm thấy người đàn ông đó nhìn như lãnh đạm lạnh lùng, trong tình huống nào cũng có tính kinh doanh. Nhưng vào lúc này, cậu dường như nghe thấy sự khác thường trong giọng điệu của Lục Cẩm Thành.

Người thanh niên không thể không nhìn qua.

Cậu bắt gặp đôi mắt phượng sắc bén kia, đôi mắt đó thật sâu nhìn cậu, trầm giọng nói: “Thiếu gia còn chưa trả lời lời câu hỏi của tôi.”

Toàn bộ câu chuyện lộ ra.

Lục Cẩm Thành nghe vậy lặng lẽ nói: “Ra vậy.”

Sau đó trở lại bộ dáng lãnh đạm thường ngày.

Cố Nguyên không khỏi có chút sững sờ, bị Lục Cẩm Thành ngoan ngoãn bế lên xe. Đi được nửa đường anh ta dừng xe ở một hiệu thuốc.

Người đàn ông dừng xe và đi đến hiệu thuốc gần đó để mua một cái gì đó.

Cố Nguyên khó hiểu nói: “Nhà họ Cố cũng có những thứ này.”

Lục Cẩm Thành không nói gì, chỉ yêu cầu cậu bé duỗi chân ra. Khi đang xoa rượu thuốc, anh ta ôn tồn nói: “ Để lâu sẽ bị nhiễm trùng.”

Cố Nguyên khịt mũi, càng ngày càng cảm thấy Lục Cẩm Thành là người tốt.

Cậu cúi đầu nhìn Lục Cẩm Thành đang nắm lấy chân mình bôi thuốc cho mình, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực.

Kẻ đã bắt nạt Lục Cẩm Thành có thể thực sự là một kẻ xấu.

Lục Cẩm Thành dùng ngón tay mảnh khảnh cầm tăm bông, không thấy được biểu tình trên mặt. Chỉ đến khi nhìn thấy những vết thương đỏ đó, mắt cứ nhìn vào đó lâu hơn, và mắt tối sầm lại.

Cậu chủ trẻ tinh tế, đắt tiền dù chỉ bị trầy xước. Nhìn cũng rất thích mắt, bởi vì làn da trắng nõn, sưng tấy, thoạt nhìn hơi kinh ngạc.

Khi lòng bàn tay của Lục Cẩm Thành chạm vào làn da mỏng manh của thiếu gia, động tác của anh ta dừng lại một lúc.

Buông tay ngay lập tức.

Cố Nguyên nhìn xuống người đàn ông một cách khó hiểu, cậu không biết tại sao Lục Cẩm Thành cứ nhìn vào vết thương của cậu. Không hiểu sao, cậu cảm thấy hơi xấu hổ nên duỗi thẳng chân ra sau.

Vừa định bỏ quần xuống, Lục Cẩm Thành đã vươn tay nói: “Vết thương sẽ nhiễm trùng.”

Cố Nguyên ngoan ngoãn khịt mũi, người đàn ông có khí chất bất khả xâm phạm.

Cậu vẫn im lặng, thầm nghĩ thực ra cậu cũng sợ Lục Cẩm Thành.