So với phòng của Cố Nguyên, nó kém hơn nhiều.
Không có bồn tắm trong phòng tắm của Lục Cẩm Thành
Sau khi đặt cậu bé xuống, anh ta nói: “ Thiếu gia, vậy tôi sẽ ra ngoài trước.”
Cố Nguyên đột nhiên chết lặng cậu nghi ngờ hỏi, “... tại sao không có bồn tắm trong phòng tắm?”
Lục Cẩm Thành không nói bất cứ điều gì.
Đại thiếu gia thanh tú lớn lên với đồ ăn bằng ngọc ngà gấm vóc, không biết rằng không phải ai cũng có thể có bồn tắm lớn trong phòng tắm như cậu.
Sau đó anh thờ ơ nói: “Bởi vì không phải ai cũng giống như thiếu gia.”
Đương nhiên Cố Nguyên biết không phải ai cũng có bồn tắm, nhưng cậu không hiểu tại sao nhà họ Cố lại đối xử tệ bạc với Lục Cẩm Thành như vậy. Anh không khỏi đỏ mắt, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.
Lục Cẩm Thành đã trải qua một cuộc sống tồi tệ như vậy, còn muốn bắt nạt anh.
Cố Nguyên nghiêm túc nghĩ lại, nhẹ giọng nói: “… Bồn tắm trong phòng tắm của tôi cũ rồi, tôi không muốn nữa, tôi sẽ đưa qua đây cho anh.”
Lục Cẩm Thành rũ mắt xuống nhìn cậu nhóc. .
Biểu cảm trên gương mặt anh thật khó đoán.
Cố Nguyên bị anh nhìn chằm chằm cho đến khi da đầu tê dại, và cậu không biết mình đã nói sai điều gì.
Nhưng hệ thống nói: “Ký chủ, ngươi làm rất tốt, ngươi đã làm nhục hắn nặng nề.”
Cố Nguyên không biết tại sao.
Nhưng mà, hệ thống động viên hắn, “Hi vọng kí chủ sẽ nỗ lực kiên trì.”
Lục Cẩm Thành nhìn chằm chằm thiếu niên một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Không cần, cám ơn cậu đã có lòng .” Nói xong, anh ta bước ra ngoài.
Dù không có bồn tắm lớn khá bất tiện nhưng Cố Nguyên vẫn tắm rất nghiêm túc.
Vì không có giày để đi nên cậu đã đi đôi dép mà Lục Cẩm Thành đã để trong phòng tắm.
Dép nam đế lớn, vừa chân thiếu niên nhìn có chút thanh tú, nhỏ nhắn.
Khi Cố Nguyên đi ra, phát hiện Lục Cẩm Thành vẫn bận rộn với tài liệu và báo cáo của công ty đến muộn, nghe thấy động tĩnh của cậu liền chú ý, nhìn sang.
Cố Nguyên bước tới, và hệ thống nói rằng nhiệm vụ hôm nay của anh đã đạt tiêu chuẩn.
Vậy nên anh ta không phải bắt nạt Lục Cẩm Thành nữa, đôi mắt hình bầu dục liếc nhìn tài liệu của bên kia, nhưng trong lòng không hiểu gì. Cậu không còn cách nào khác, đành phải thu hồi ánh mắt và ngoan ngoãn nói: “Ngủ ngon.” Lời nói nhẹ nhàng của người thanh niên lọt vào tai anh.
Lục Cẩm Thành không nói lời nào, chỉ nhìn chàng trai mặc bộ đồ ngủ rộng và đi dép lê, lộ ra đôi chân trần tinh xảo, trắng sữa rất đẹp.
-Phòng tắm vẫn còn mùi do nhà sữa tắm cậu bé để lại.
Lục Cẩm Thành đặt thuốc khử trùng xuống, nhắm mắt lại, nghĩ đến thân thể mềm mại của cậu bé đang áp vào người mình. Hơi thở của anh rối tung trong giây lát, trên khuôn mặt lãnh đạm của anh lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy.
Cuối cùng, cầm một vốc nước lạnh, anh ngây người nhìn người đàn ông trong gương.
Đôi mắt phượng sắc bén lộ ra, biểu hiện bên trong là sóng gió.
Sáng sớm ngày mai.
Trên bàn vẫn còn loại sữa yêu thích nhất của Cố Nguyên, giống như lúc trước, anh giả vờ uống cạn rồi lén rót vào bình hoa.
Lục Cẩm Thành chở cậu đến trường như thường lệ.
Chỉ là hôm nay đã khác rồi, người đàn ông cao lớn vững vàng mở cửa xe, hơi thở ấm áp nghiêng người, đưa ngón tay mảnh khảnh ra, cởi dây an toàn cho Cố Nguyên.
Cố Nguyên không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cậu biết rõ điều này Lục Cẩm Thành không thích cậu huống chi là giúp hắn tiếp xúc thân thể như thắt dây an toàn.
Nghĩ vậy.
Sau đó nhìn thấy người đàn ông hơi cúi đầu xuống, ánh mắt va chạm, sau đó nhỏ giọng nói bên tai anh: " Thiếu y, đừng đổ sữa vào bình hoa nữa."
Cố Nguyên: "..."