Cố Nguyên nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn người đàn ông.
Sau đó cậu ấy bắt đầu cảm thấy có lỗi cậu ấy liên tục bắt nạt Lục Cẩm Thành, nhưng Lục Cẩm Thành đã kiên nhẫn với cậu một cách đáng ngạc nhiên.
Dù biết rằng trong lòng đối phương nhất định hận mình.
Cố Nguyên không muốn bắt nạt người khác nhưng cậu vẫn còn nhỏ như vậy, cậu không muốn chết sau này sẽ có một con chó con nữa.
Vì vậy lông mi giống như lông quạ của cậu bé khẽ run lên, lộ ra đôi mắt ướŧ áŧ, nhưng đôi môi mềm mại lại phun ra một yêu cầu quá đáng: “Ôm tôi qua đó đi.”
Lục Cẩm Thành nghe xong những lời này, không khỏi quay đầu nhìn sang. .
Cố Nguyên ngồi trong bồn tắm, hai má ửng đỏ, nhưng vẫn vươn tay nhẹ nhàng nói: “ Chủ nhân kêu anh ôm đi qua kia anh không nghe thấy sao?”
Lục Cẩm Thành không lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn. cậu bé chìa tay về phía anh.
Người bên kia nhìn chằm chằm vào anh ta bằng đôi mắt hình bầu dục, giả vờ hung dữ. Trên thực tế, ngón tay căng thẳng sắp cuộn lại mím chặt môi, trong nháy mắt hiện lên tất cả cảm xúc.
Lục Cẩm Thành hai mắt nhìn chằm chằm người nọ, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay khi Cố Nguyên nghĩ rằng người đàn ông sẽ không để ý mình, thì một bóng dáng cao lớn đã che lại cậu.
Sau đó anh ta đưa tay ra và bế cậu ra khỏi bồn tắm. Cố Nguyên định thần lại, cậu đã bị một người đàn ông ôm rồi.
Cơ thể ướŧ áŧ của anh cũng cọ vào quần áo của người đàn ông, để lại những vệt nước rõ ràng.
Nam nhân cao lớn, không dùng chút sức nào khi ôm thiếu gia thanh tú trên người. Nhưng Cố Nguyên sợ hãi và ôm chặt lấy cổ người kia, vì sợ rằng cậu sẽ ngã ra.
Cậu khẽ mím môi, cảm thấy xấu hổ.
Nhưng cậu không quên nhiệm vụ mà hệ thống giao cho mình và làm việc rất chăm chỉ bí mật xoa nước và bọt lên người kia.
Tuy nhiên, Lục Cẩm Thành đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, đừng nhúc nhích.”
Cố Nguyên lập tức bị anh làm cho hoảng hốt.
Lục Cẩm Thành không nói lời nào nữa, anh chỉ vòng tay ôm chặt cơ thể cậu bé hơn nữa, như thể cảnh cáo.
Cố Nguyên đột nhiên không cử động, bị người đàn ông chặt vào lòng. Vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cậu không nhịn được túm lấy quần áo của người đàn ông, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Lục Cẩm Thành lấy khăn tắm ra, nhẹ nhàng che cơ thể cậu bé trong lòng.
Rồi anh mở cửa bước ra ngoài.
Người hầu đi qua nhìn thấy một người trong vòng tay của ông Lục, không khỏi tò mò nhìn sang.
Lục Cẩm Thành chặn tầm nhìn của họ lại, hơi cụp mắt xuống nói: “Có chuyện gì sao?” Người hầu nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh của anh, giống như dã thú, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: “Không có gì anh Lục."
Cố Nguyên không muốn người hầu nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình, vì vậy cậu nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình, tiến đến gần cơ thể người đàn ông hơn.
Cơ thể Lục Cẩm Thành ngừng lại một chút rõ ràng .
Sau đó vỗ nhẹ cậu nhóc: “ Thiếu gia, đừng ôm chặt như vậy.”
Cố Nguyên khẽ khịt mũi một cái, liền nhận ra đối phương đang vỗ mông của mình, không khỏi nhìn Lục Cẩm Thành nghi ngờ trong cái liếc mắt.
Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, người đàn ông nhìn sang bình tĩnh nói: "Làm sao vậy? Thiếu gia?"
Cố Nguyên muốn hỏi anh tại sao muốn vỗ mông anh, nhưng cậu nghĩ là lạ nên đành phải nuốt lời xuống và thúc giục người đàn ông nhanh lên.
-Mặc dù Lục Cẩm Thành sống trong nhà họ Cố nhưng anh ấy sống cùng một nơi với người hầu, không phải là một nơi lớn, vì vậy anh ấy chỉ để những thứ cần thiết hàng ngày và một phòng tắm.