Gia Kì lúc này cũng đã về đến nhà, thấy Lệ Mỹ và Vu Quân ngồi trên ghế sofa ở phòng khách,
Lệ Mỹ thấy cô nên cố ý ôm lấy cánh tay Vu Quân tựa đầu vào vai Vu Quân, để Gia Kì thấy cảnh họ đang thân thiết với nhau.
Gia Kì cảm thấy hơi đau lòng nhưng cô nhớ đến lời đã hứa với mẹ chồng nên phải nhịn nhục chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác, không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện.
Cô đi thẳng lên lầu không thèm để ý đến họ, vừa bước được một bật thang đã bị Vu Quân gọi lại, hắn cũng cảm thấy bực mình vì cô không thèm nói với hắn câu nào, cộng với chuyện lúc nảy Lệ Mỹ nói hắn muốn biết sự thật là như thế nào.
" Đứng lại anh có chuyện muốn nói "
Gia Kì dừng bước lại Vu Quân đứng lên tiến về phía cô, Gia Kì quay lại cười nhẹ dịu dàng nói.
" Có chuyện gì vậy, em thấy hơi mệt để mai nói có được không? "
Vu Quân dường như không muốn bỏ qua cho cô.
" Có phải chính em là người gọi mẹ anh đến đây đúng không?".
Gia Kì liếc sang Lệ Mỹ đầy sự phẩn nộ còn cô ta vẻ mặt vô cùng đắt ý như mình là người thắng cuộc.
Gia Kì quay sang nhìn Vu Quân trầm giọng nói.
" Em không có gọi mẹ đến, tin hay không thì tùy anh, em mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi ".
Vu Quân lạnh giọng lại nói.
" Em đang cố gắng né tránh đấy à?"
Gia Kì đã nghiêm mặt lại trong lòng cô bây giờ là sự tổn thương trầm trọng chính hắn đã cố đẩy cô ra xa khỏi hắn.
" Được rồi anh đã không tin có giải thích bao nhiêu cũng vậy, trước nay anh chưa bao giờ hiểu em, bây giờ cũng vậy, chúng ta chỉ mới kết hôn chưa đầy một năm sau sánh bằng lòng tin với người tình 5 năm của anh ".
Cô hít một hơi nói tiếp.
" Em sẽ cho qua mọi chuyện, để anh được tự do làm gì thì làm, em sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, xin anh hãy để cho em có một cuộc sống bình yên".
Gia Kì quay sang nhìn Lệ Mỹ nói tiếp.
" Cả cô nữa đừng diễn trò nữa, tôi không phải là loại người dễ bị các người ức hϊếp đâu "
Nói rồi cô quay người bỏ đi lên phòng.
Vu Quân ở phía dưới vọng lên nói.
" Em có chắc những lời mình nói chứ?, tôi sẽ khiến em rút lại lời nói đó "
Gia Kì không thèm trả lời một câu nào nữa đi lên phòng, đóng cửa phòng lại cô từ từ ngồi xuống tựa lưng vào cửa nước mắt cứ thế tuôn rơi xuống khiến cô không kiềm chế được, những giọt nước mắt uất ức, nhưng vì lời hứa với mẹ chồng buộc cô phải kiên cường.
Sau một hồi khóc đôi mắt Gia Kì đã mỏi nhừ cô đến bên giường nằm xuống ngủ thϊếp đi.
Bên ngoài Lệ Mỹ vô cùng đắc ý sao màng nói chuyện vừa rồi cô ta vẫn cứ bám lấy Vu Quân lôi kéo hắn đi vào phòng mình, nhưng Vu Quân đẩy tay cô ta ra nói.
" Được rồi em mau ngủ sớm đi "
Lệ Mỹ nghe Vu Quân nói có chút hơi thất vọng nhưng cũng nghe lời hắn đi về phòng, bởi vì tâm trạng hắn lúc này không tốt.
Vu Quân trầm tư đi vào phòng thấy Gia Kì đã ngủ, trên khoé mắt còn động lại giọt nước mắt đầy uất ức hắn đến bên cạnh giường để quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Gia Kì, trong đầu Vu Quân lúc này rất hỗn độn hắn không biết phải tin ai giữ cô và Lệ Mỹ chỉ được chọn một vì sự tội lỗi nên hắn mới để Lệ Mỹ ở lại bên mình, nhưng vô tình lại làm tổn thương cô.
Vu Quân đứng nhìn cô một hồi lâu rồi đi ra ngoài hắn ta đến phòng làm việc lấy ra điếu thuốc để hút, hắn hút không biết bao nhiêu điếu thuốc miệng không ngừng nhã khói tâm trạng rối bời một người lạnh lùng tàn nhẫn như hắn cũng có lúc vì chuyện phụ nữ mà làm cho phiền lòng.
Sáng nay Gia Kì dậy hơi muộn cô cứ vùi đầu trong gối không muốn ra ngoài, đến gần trưa cô mới đi đánh răng thay đồ để đến thăm ba mẹ.
Xuống lầu đã thấy Thiên Ngọc và Lệ Mỹ ngồi đó soạn những món đồ vừa mới đi mua sắm về cười nói với nhau.
Gia Kì không muốn để ý đến đi thẳng ra ngoài, nhưng bị lời nói của Thiên Ngọc làm cho dừng bước.
" Chị à, nghe nói tối qua anh hai ngủ ở phòng chị đúng không?".
Thiên Ngọc cố tình nói lớn để cho Gia Kì nghe thấy.
Lệ Mỹ giả vờ thẹn thùng nói.
" Con bé này đừng nói những chuyện đó ra, người ta nghe được xấu hổ lắm ".
Thiên Ngọc được nước làm tới.
" Em vì muốn người ta nghe thấy nên mới cố ý nói lớn như vậy, để biết được vị trí của mình ở đâu ".