Hôm nay bà Hạnh Nghi đến thăm con trai, hình như chuyện Vu Quân bị thương quá đổi bình thường với gia đình họ, vì hắn là mafia trên người có đầy sẹo càng khẳng định địa vị của hắn trên giới thương trường.
Bà gọi luôn Gia Kì vào phòng để nói chuyện.
"Ai đã gây ra chuyện này vậy"
Vu Quân gương mặt lạnh lùng trả lời.
"Con đã kêu người xử lý rồi"
Bà Hạnh Nghi tức giận nói.
"không biết cha con các người đang làm gì nữa, lúc nào cũng làm cho mẹ phải lo lắng, có ngày ta chết vì các con".
Vu Quân không trả lời mẹ mình anh ta ngồi im lặng.
"Được rồi mẹ đến để thăm con thôi"
Rồi bà trầm giọng lại nói vào trọng tâm.
"Vu Quân à ta biết con đang quản lý rất tốt mọi việc, nhưng con cũng không còn nhỏ nữa ta muốn hai vợ chồng sinh con cho ta một đứa cháu để ta có thể ẵm bồng, anh hai con cũng đã hai năm rồi vẫn chưa sinh được một đứa con nào hết, ta chỉ cần một đứa cháu mà hai đứa lúc nào cũng làm ta phiền lòng".
Gia Kì ngồi im lặng nghe từ nảy đến giờ cô mới biết chủ đích của mẹ chồng cô đến đây, là muốn hói thúc hắn mau sinh con, nếu mẹ chồng cô biết chuyện hai người chưa động phòng chắc bà lên máu ngất xỉu mất, nhưng Gia kì không có ý định sẽ sinh con cho hắn, cô không yêu hắn cô vẫn còn rất trẻ không muốn bị ràng buộc bởi con cái, cô còn có ý định ly hôn với hắn để tiếp tục theo đuổi ước mơ học tập của mình, Vu Quân mà nghe được những suy nghĩ trong đầu Gia Kì chắc hắn sẽ gϊếŧ cô mất.
Bà Hạnh nghi quay sang nhìn Gia Kì hỏi
"Nó có đối xử tốt với con không?"
Gia Kì gật gật đầu
"Dạ.........cũng tốt "
Bà Hạnh Nghi hoài nghi
"sao con miễn cưỡng quá vậy".
Rồi bà thì thầm vào tai Gia Kì.
"Hai đứa hoà hợp trong chuyện đó không?"
Gia Kì khó hiểu quay sang hỏi mẹ chồng.
" Hoà hợp chuyện gì vậy mẹ"
Bà Hạnh Nghi chật lưỡi một cái.
" Thì chuyện vợ chồng đó sao con chậm tiêu quá vậy".
Gia Kì ngơ ngác một hồi, mặt đỏ bừng, nhưng sao đó cô suy nghĩ ra chuyện gì đó cười gian một cái ghé sát vào tai mẹ chồng nói.
"Không hòa hợp cho lắm mẹ à, anh ta hơi yếu chỉ cố gắng lắm thì được 5 phút thôi mẹ à".
Đây là lúc cô trả thù hắn cho hắn bẻ mặt trước mẹ mình, bù lại những ngày tháng hắn ức hϊếp cô.
Bà Hạnh Nghi hoài nghi nhìn con trai mình, không có vẻ gì là yếu hết nhìn lực lưỡng to con thế kia rồi bà quay sang nhìn Gia Kì.
"Con nói thật không, ta không nghĩ là nó yếu đâu".
Gia Kì càng được nước làm tới.
"Mẹ à con là vợ ảnh nên con rất hiểu anh ấy".
Bà Hạnh Nghi vẫn còn hoài nghi.
"Mẹ cũng rất hiểu nó"
Bỗng một giọng nói khàn trầm có vẻ rất tức giận vang lên.
"Hai người đủ chưa?"
Bà Hạnh Nghi và Gia Kì mãi mê nói chuyện không để ý đến người đàn ông hiện diện trong căn phòng, lòng tự trọng của một người đàn ông đang bị chà đạp trầm trọng.
Bà Hạnh Nghi nhìn con trai cười cười lảng sang chuyện khác.
" À quên nữa thứ bảy tuần này là buổi tiệc lớn con nhất định phải đi, hay là con đưa Gia Kì theo đi để con bé mở mang tầm mắt"
Gia Kì khó hiểu hỏi mẹ chồng.
"Tiệc gì vậy mẹ?"
Bà Hạnh Nghi giải thích
"Là tiệc một năm tổ chức một lần, để tụ hợp các tổ chức lại với nhau để giao lưu với nhau"
Nhưng thật chất là tranh giành, giao dịch vào hợp tác với nhau trong giới mafia
Gia Kì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu như trong lòng cô đã mặt định là mình sẽ không đi, vì cô đã trải nghiệm cảnh đó vào ngày mình kết hôn mặt ai cũng đằng đằng sát khí như muốn đánh nhau tới nơi.
Bà Hạnh Nghi nhìn đồng hồ.
"Thôi mẹ phải về hai đứa nghĩ ngơi sớm đi". . Truyện Phương Tây
Gia Kì tiễn mẹ chồng ra cửa bà không quên quay sang nói với cô.
"Mẹ sẽ đưa thuốc cho con, hồi đó nhờ nó mà nó mà mẹ xin được hai đứa con trai thông minh thành đạt đó".
Gia Kì nhìn cười cười, cô thấy mình đi hơi xa rồi, mẹ Vu Quân tin những lời cô nói là sự thật, bà còn rất nhiệt tình nữa là đằng khác.