Chương 101: Nhận người thân

Đến bệnh viện Vu Quân đi vào trong phòng để xử lý vế thương Tiểu Ân cứ nằng nặc đòi hắn bế Gia Kì thật sự không trị nổi đứa con bướng bỉnh của mình Vu Quân cưng chiều bế Tiểu Ân ngồi trên đùi mình hắn ngồi xuống ghế để bác sĩ băng bó vết thương, Gia Kì đứng bên cạnh nhìn vào vết thương của hắn tuy không đến nổi nghiêm trọng nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo.

Sau khi băng bó xong Tiểu Ân cứ ôm lấy cổ Vu Quân để hắn bế trên tay Gia Kì vội đi đến nói với Tiểu Ân.

" Sang đây mẹ bế con về baba đang bị thương chúng ta đừng làm phiền baba nữa "..

Tiểu Ân thường ngày rất hiểu chuyện sao hôm nay lại không nghe lời Gia Kì một chút nào chắc thằng bé cảm nhận được một chút gì đó gọi là tình thân dù gì hắn cũng là ba thằng bé, Tiểu Ân còn giống hắn như đúc nữa là.

Tiểu Ân cứ ôm chầm lấy cổ Vu Quân không chịu buông Gia Kì bắt đầu nổi giận cô đi đến kéo tay Tiểu Ân ra nhưng thằng bé nhất quyết không buông tay ra cô tức giận quát lớn.

" Sao hôm nay con không nghe lời mẹ vậy, con hư quá rồi đó mau sang cho mẹ bế ".

Tiểu Ân bị mẹ lớn tiếng đã bắt đầu mếu máo đôi mắt long lanh như sắp khóc, Vu Quân thấy con trai tội nghiệp nên đưa tay vuốt lưng an ủi.

" Được rồi con sang mẹ bế đi, ngày mai baba sẽ đến chơi với con có chịu không phải nghe lời mới là một em bé ngoan ".

Tiểu Ân cuối cùng cũng đã chịu buông tay ra chìa về phía Gia Kì để cô bế, Gia Kì bế con rồi đưa tay lau những giọt nước mắt sấp rơi xuống của Tiểu Ân cô cũng xót con nhưng không thể nào chìu hư thằng bé được.

" Được rồi chúng ta về thôi ".

Gia Kì quay sang lạnh lùng nói với Vu Quân.

" Tôi và anh coi như đã giải quyết xong mọi ân nghĩa đây coi như là lần gặp cuối cùng của chúng ta xin anh từ nay về sau đừng đến làm phiền chúng tôi nữa ".

Vu Quân nghe những lời cô nói như từng mũi dao đâm sâu vào tim hắn, đôi mắt chất chứa đầy nổi buồn và đau khổ suốt năm năm qua càng khiến hắn không thể nào buông bỏ.

" Anh rất yêu em, anh sẽ không từ bỏ đâu trừ phi anh chết ".



Gia Kì ngây người khi nghe hắn nói lời " yêu " trong phút chốc chìm vào khoảng không vô định, suốt những năm tháng sống bên hắn cô chưa bao giờ được nghe hắn nói yêu cô, khoảng thời gian đó cô không mong muốn điều gì xa hoa chỉ muốn có được một người yêu thương mình thật lòng nhưng mọi thứ cô hi vọng như bị hắn đổ một xô nước lạnh vào người, khi hắn dẫn người phụ nữ độc ác đó về nhà, mọi hi vọng trong cô điều đã vụt tắt, cô mang bao nhiêu tổn thương đau khổ để đến nơi đất khách quê người mà sống bây giờ cô đứng trước mặt hắn, hắn lại nói lời yêu cô liệu trái tim đã lạnh như tro tàn của cô có thể nào được sưởi ấm không.

Gia Kì lạnh lùng quay đi không nói với hắn lời nào, vừa bước lên xe lệ đã tràn ra khỏi khoé mi cô, Gia Kì đã từng yêu hắn hết lòng nhưng chỉ đánh đổi được những giọt nước mắt, trái tim cô còn có thể mở ra được hay không thời gian sẽ trả lời tất cả.

Đã mấy ngày trôi qua cô vẫn quay cuồn với một đóng công việc ở công ty, Tiểu Ân được cô đưa đến nhà bà ngoại chơi, chiều tối Gia Kì quay lại nhà ba mẹ đón Tiểu Ân về cô mở cửa xe ra đi vào nhà trong phúc chóc cô quay lại nhìn thấy một chiếc xe đậu trước nhà ba mẹ mình trong lòng Gia Kì cảm thấy bất an vô cùng, cô vội đi vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cho Gia Kì sợ hãi cô mở to mắt nhìn về phía sân vườn, bà Hạnh Nghi đang bế Tiểu Ân chơi đùa với thằng bé, Gia Kì vội vàng đi vào bà Hạnh Nghi thấy Gia Kì liền buông Tiểu Ân ra để cho thằng bé chạy về phía Gia Kì.

" A mẹ về rồi ".

Tiểu Ân chạy đến ôm chằm lấy đôi chân của Gia Kì nhưng cô không để ý lắm, đôi mắt cô chỉ nhìn về phía bà Hạnh Nghi, bà thấy Gia Kì liền đứng lên đôi mắt long lanh chứa đựng những giọt nước mắt sắp tuôn ra.

" Con vẫn còn sống ta vui lắm, nhưng mấy năm qua con đã đi sống thế nào ".

Tuy bà Hạnh Nghi đã yêu thương giúp đỡ cô rất nhiều nhưng không vì vậy mà cô sẽ quên những đau đớn mà gia đình họ đã gây ra cho cô, Gia Kì bình tĩnh nói.

" Mẹ à sao mẹ lại đến đây? ".

Mẹ Gia Kì từ trong nhà bước ra nói.

" Là mẹ đã mời chị ấy đến, chỉ để thăm Tiểu Ân thôi chứ không có ý định gì đâu ".

Bà Hạnh Nghi đi đến nắm lấy cánh tay Gia Kì nói.

" Con âm thầm giữ lại cái thai rồi bỏ đi, chắc thời gian qua con vất vả lắm, mẹ thật sự rất ấy nấy khi Vu Quân đã đối xử không tốt với con, mẹ biết là chúng ta không xứng đáng nhận lại cháu, nhưng con hãy nghĩ đến tương lai của Tiểu Ân đi nó không thể nào sống mà không có đủ cha mẹ ".

Gia Kì bế Tiểu Ân lên gương mặt đầy phẩn nộ cô đã quá mệt mỏi với những lời giả dối của gia đình Vu Quân lúc cô chết đi sống lại trong phòng sinh, lúc đó cô tưởng mình đã không qua nổi nhưng chỉ một mình cô cố gắng kiên cường mới có thể sống sót đến ngày hôm nay cô đã thề với lòng là sẽ không cho gia tộc nhà họ Bạch nhận lại cháu hôm nay mẹ hắn lại đến đây xin nhận lại cháu.

" Con biết lúc trước mẹ rất thương yêu và tốt với con nhưng con sẽ không bao giờ cho Tiểu Ân quay trở về nhà đó trừ phi Lệ Mỹ đến đây quỳ xuống xin lỗi con "