Triển Mộ Liễu có một bí mật.
Người giống như Triển Mộ Liễu, kẻ làm việc luôn tự tin, hành xử phân theo cảm tính yêu ghét của bản thân mà không để ý tới ánh mắt người đời, vốn là không có bí mật gì đáng nói, nhưng hắn từ khi biết được tâm tư của mình liền quyết định phải vĩnh viễn giấu đi bí mật này, không để bất luận kẻ nào phát giác.
Hắn chưa bao giờ để ý ánh mắt của bất luận kẻ nào, bị người khác e ngại hay hận, hắn vẫn có thể tự tại mà sống, chỉ là người kia – người hắn để ý, cho dù chỉ là một ánh mắt hơi chút lãnh đạm cũng khiến hắn thống khổ, cho nên hắn chưa bao giờ đem bí mật kai nói ra miệng, chưa bao giờ đối người kia nói lời yêu.
Thân đệ đệ của hắn – Triển Hoài Quân.
Ngay từ đầu, trong năm huynh đệ họ thân nhất, cho dù là bái sư học nghệ cũng thường xuyên lui tới. Cảm tình rốt cuộc là từ khi nào biến đổi, Triển mộ Liễu không nhớ, khi hắn phát hiện ra, ánh mắt của hắn đã không ngừng truy đuổi theo hình bóng đối phương, hy vọng ánh mắt đối phương đều đặt trên người mình. Tình thân, không biết là từ khi nào, bị cái gì sở luyện mà vặn vẹo biến thành tình yêu độc chiếm.
Nhưng người hắn yêu kia chắc sẽ không thương hắn, bởi người kia để ý đến lễ giáo cùng Đạo nho chính tông
(này nói đơn giản là theo luân lý ngũ thường, không được lσạи ɭυâи!), ở dưới lời răn dạy của thánh hiền sao có thể cùng thân ca ca có gì đó?
Hắn sớm biết, tình cảm này sẽ vô tật mà chết, cho nên ngay từ đầu liền lựa chọn không nói.
Một Triển Mộ Liễu không đem bất cứ cái gì để vào mắt, luôn tự do tự tại; một Triển Mộ Liễu vốn miệt thị lễ giáo Đạo nho, ngay từ đầu đã lựa chọn im lặng cất giấu để giữ lấy tín niệm của ái nhân.
Khiến cho Triển Hoài Quân tin tưởng vào mình, hắn cả đời có thể làm một người huynh trưởng tuy không tròn bổn phận nhưng lại đủ tư cách.
Nhưng mà, quyết tâm như vậy lại....
“Chết tiệt, chúng ta thế mà thật sự thành thân!” Triển Hoài Quân quào hỉ khăn, biểu tình phi thường khó coi.
Bắt đầu từ sáng sớm bị Triển Quang Phong kéo dậy mặc hỉ phục, hắn chính là một biểu tình này, song Triển Hoài Quân cũng còn cảm thấy may mắn vì mặc hỉ phục tân nương, như vậy hắn không cần phải đối mặt với tân khách đầy mặt quỷ dị, đương nhiên loại may mắn này chẳng qua cũng chỉ là hắn trong khổ tìm vui thôi.
“Đừng tức giận.” Triển Mộ Liễu cười cười, biểu tình tuy rằng so với đệ đệ bớt khó coi hơn nhưng chính là trắng bệch, đặc biệt là khi mặc hỉ phục tân lang đỏ thẫm, cái loại trắng bệch này đặc biệt rõ ràng: “Uống chén rượu đi, chúng ta sớm nghỉ ngơi.”
“Ta sau này sao có thể yên ổn sống trong giang hồ...” Quăng mũ phượng, Triển Hoài Quân dấu mặt lui trên giường: “Đáng chết, ta thật sự ngay cả tâm muốn chết đều có....”
Nếu không phải Triển Quang Phong lần này dị thường kiên quyết, ngay cả Tả Tễ Nguyệt khuyên bảo cũng không ăn thua, ngay giữa buổi lễ liền nhốt bọn hắn lại, mà hắn đánh không lại cha mình, hắn nhất định sẽ chạy trốn. Hắn không rõ Mộ Liễu vì sao không trốn, bọn họ từ nhỏ tình cảm thân mật, hắn nhìn ra tuy ngoài miệng Mộ Liễu tươi cười nhưng trong mắt là mê mang do dự, còn có cả bất an cùng sợ hãi, một khi như vậy tại sao không trốn? Hai người bọn họ cùng nhau liên thủ cố gắng có thể chạy thoát khỏi tay Triển Quang Phong.
Triển Hoài Quân tự xưng cả đời chính trực, đối nhân xử thế hoàn mĩ không tỳ vết, hiện giờ lại cùng thân ca ca... khó trách hắn cảm thấy được sống không bằng chết.
Cái loại sống không bằng chết của Triển Mộ Liễu lại khác, nói thực ra khi biết mình cùng người trong lòng thành thân hắn xác thực tồn tại một tia hy vọng, một tia mong chờ, nhưng dù sao Triển Hoài Quân vẫn không có khả năng nhận loại hành vi vi phạm luân thường, mấy ngày qua nhìn thái độ kháng cự chán ghét của Triển Hoài Quân hắn hầu như hoàn toàn hết hy vọng.
Hắn biết Triển Hoài Quân không ghét hắn, nhưng cũng không phải là thích, nếu hắn vĩnh viễn không chiếm được hắn thà rằng im lặng, so với mất đi toàn bộ hắn thà rằng giữ lại một chút.
Triển Hoài Quân đứng dậy, cởi hỉ y, chỉ chừa lại trung y, sau đó ngồi vào bên cạnh bàn một hơi uống cạn rượu Triển mộ Liễu rót, thở dài: “So với ta, ngươi càng khó chịu mấy ánh mắt kia đi?”
Triển Mộ Liễu cười cười tiêu sái: “Kia có là gì? Ta phóng hỏa gϊếŧ người cướp của không chuyện ác nào không làm, người trong giang hồ vỗn cũng không xem ta là người lương thiện, hận không thể một kiếm chém chết ta, ánh mắt khó coi tới đâu ta cũng đều đã nhìn qua, ngươi không cần thay ta lo lắng.”
Triển Hoài Quân lại châm chén rượu, bất đắc dĩ hỏi: “Kế tiếp phải làm gì cho phải? Chẳng lẽ chúng ta liền trốn trong nhà một năm? Đợi tai họa của Triển gia qua đi, ngươi viết phong hưu thư bỏ ta?” Hắn bình thường ít nói giỡn, giờ phút này hiển nhiên là khí cực, mà chính hắn nói xong cũng thấy vạn phần buồn cười, khóe miệng câu ra độ cung lạnh lùng.
Triển Mộ Liễu trong lòng chua xót, cũng đem rượu trong chén uống cạn, mỉm cười nói: “Tuy rằng làm như thế nhìn như thực nhát gan, nhưng chỉ sợ cũng còn cách đó, nếu ra ngoài lang thang giang hồ còn không biết bị bao người nhìn ngó, cha a, chúng ta bí mật kết hôn thì thôi đi, hắn lại chiêu cáo thiên hạ biến chúng ta thành nửa bước khó đi...”
Hai người đều không nói gì, yên lặng tự ẩm, trong phòng đỏ đến chói mắt nhưng không khí lại giống một lễ tang, không phải bi thương mà là nặng nề. Cái loại không khí này thực châm chọc.
“Chỉ có thể như thế.........” Sau một lúc lâu, Triển Hoài Quân ôm trán mà kêu ca: “Chỉ có thể như thế, một năm tới chúng ta tận lực không ra khỏi cửa, giúp đại ca xử lý một chút thương vụ, lão tứ và lão ngũ hẳn cũng sẽ thoải mái một chút.”
Triển Mộ Liễu và Triển Hoài Quân mặc dù ở Triển gia nhưng lại phụ trách về mảng võ lâm, ‘nhờ’ có một người cha vô trách nhiệm mà hài tử Triển gia từ nhỏ đã chịu mười hạng giáo dục toàn năng, chính là Triển Hoài Quân quá ngay thẳng, Triển Mộ liễu lại tà nịnh, bất lợi vào thương trường nên phụ trách mảng mình tối am hiểu, nếu không kỳ thật hài tử Triển gia năm người không gì không biết.
Hai người một bên ‘hưởng thụ’ không khí tân hôn, một bên uống rượu, hơn nữa Triển Hoài Quân tâm tình buồn bực nên uống rất nhiều, Triển Mộ Liễu cũng uống nhiều hơn so với bình thường. Thật lâu sau, Triển Hoài Quân đầu tiên chậm rãi đặt chén rượu xuống, nỉ non: “Quái, nhị ca, ngươi có thấy nóng không?”
“Nóng?” Triển mộ liễu nhíu mi, thử vận chân khí, lập tức cảm thấy quả thật có cỗ nhiệt lưu chậm rãi dâng trào – từ tiểu phúc
(bụng dưới)?! Hắn biến sắc quăng chén rượu: “Nguy rồi, rượu này có vấn đề!”
“Này
-----
“Triển Hoài Quân đứng dậy, nhoáng lên một cái lại ngồi trở lại ghế dựa, mặt đỏ lên nói: “Không được, công lực bị khóa
-------
“
Triển Mộ Liễu đồng thời cảm thấy chân khí dần không thể vận hành rồi ngưng trệ, hắn có nhiều kẻ thù, hằng ngày đối thực vật rất cẩn thận, lại am hiểu sử độc, có thể nói là chưa bao giờ trúng ám tán, giờ phút này lại bởi vì đang ở nhà, hơn nữa tâm tình buồn bực, nên sơ suất, quả thực tức giận đến hộc máu, song càng kỳ quái chính là, ai đối bọn họ kê đơn?
*chỉ chỉ* là Triển...ưm!! (bị lôi đi)
Triển Hoài Quân không ngừng thở gấp, vươn tay cởϊ áσ: “Đáng chết, tên hỗn đản nào hạ dược...”
“Không xong..” Triển Mộ Liễu sắc mặt cũng bắt đầu phiếm hồng – “Không xong, này giống như không phải xuân dược bình thường..... Này giống như ‘Túy đoàn tụ’....”
“Túy đoàn tụ?!” Triển Hoài Quân sắc mặt trắng bệch.
Túy đoàn tụ không phải loại xuân dược đáng sợ, nhưng nếu thêm vào trong rượu thì lại khác, dược lực của nó không mạnh, là dựa vào rượu mà phát huy, cho nên với người có tính kháng độc dược xuân dược cao ngược lại sẽ trúng chiêu.
Hai người liếc nhau một cái, đồng thời cảm thấy buồn cười tới tuyệt vọng.
“Rốt cuộc là tên hỗn đản nào hạ dược!?” Tiếng kêu rên vang vọng tân phòng.
Nghe nói không ai có thể kháng cự ‘Túy đoàn tụ’, nghe nói ‘Túy đoàn tụ’ với thân thể không có hại, nghe nói nó căn bản cũng không khó giải, lại nghe nói, không có xuân dược khó giải, bởi vì trên thực tế chỉ có một loại biện pháp giải xuân dược.
(là r*** ;)))
Thế là, không biết do vị nhân sĩ thiếu đạo đức nào hãm hại, trận hôn nhân này chẳng biết tại sao lại trở nên hữu danh hữu thực.