- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản
- Quyển 2 - Chương 14
Lão Bản
Quyển 2 - Chương 14
Mùa đông ở New York đúng là rất lạnh, tôi đây một tên nhà quê người Châu Á sinh trưởng tại vùng nhiệt đới có khi nào trải qua cái loại rét lạnh thấu xương này? Trên người vẻn vẹn chỉ có một kiện áo khoác mỏng ── vừa vặn có thể đối kháng với khí lạnh của nam Đài Loan, nhưng sẽ ngăn không được ngày đông giá rét ở nơi này, may mắn là Hắc Ưng đã yêu cầu Lý quản gia kia chuẩn bị vài món quần áo giữ ấm vừa dày vừa nặng cho tôi, nếu không đợi đến khi lão bản đến nơi, nhìn thấy cũng chỉ là một con thỏ nhỏ bị đông lạnh đến chết rồi.
Có lẽ là liên quan đến sự chênh lệch thời gian, cũng có lẽ là do tâm tình chịu đựng đủ xung động, tôi ngủ không ngon, cũng không ngủ được ── không có thói quen ở tại nơi quá lạnh, không có thói quen ở trong một gian phòng lớn trống trải, cũng không có thói quen thiếu đi một nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi ngủ nhất định sẽ có…
Mở to mắt đến hừng đông…
Rõ ràng không ngủ, nhưng trời vừa sáng tôi liền bò khỏi giường, mặc vào quần áo vừa dày vừa nặng, chịu đựng khí lạnh rét thấu xương, đi ra khỏi nơi bị bốn bức tường bao quanh, chậm rãi bước đi thong thả đến lâm viên ngoài phòng. Hoàn hảo, bọn họ đối tôi còn chút xem trọng, không ai hạn chế tự do của tôi, cũng không có phái người theo đuôi, bởi vì họ hiểu cho dù tôi có rời đi Long Dực hội, thì cũng sẽ không có chỗ có thể đi! Hơn nữa trên người cái giấy tờ chứng nhận gì cũng đều không có, tóm gọn một câu: Nửa bước khó đi!
Hi vọng lâm viên này sẽ có nhiều lạc thú, lâm viên kết cấu chặt chẽ, với mấy cái ao làm trung tâm, có đình đài lầu các, giả sơn chim nhỏ, có cầu kiều hành lang gấp khúc, hoa cỏ cây cối nhiều chủng loại, trộn lẫn vào nhau đầy thích thú, nhưng khó lọt, thực sự làm người ta lưu luyến đến quên cả việc trở về, đúng là chỗ rất tốt cho tôi gϊếŧ thời gian.
Nhưng mà, nói thì là nói vậy, khu vườn này cho dù có nhiều hơn nữa thanh nhã yên tĩnh, trà cụ này có nhiều hơn nữa phong vận, cũng không có thể gợi ra chân chính hứng thú của tôi… Tôi tựa như một chú chó nhỏ chờ đợi chủ nhân, canh giữ ở cổng, hy vọng có thể là người đầu tiền nghênh đón bóng dáng lão bản…
Ai, tôi như vậy, thực sự quá thảm thương, cảm thấy bản thân mình cũng sắp trở thành một người mất khả năng độc lập sinh hoạt rồi.
Chẳng trách lão bản nói, ngay cả tưởng tượng để tôi một người sinh hoạt y cũng làm không được ── đây chẳng phải là mục đích của y sao? Sau khi đem tôi đau sủng trở thành một đứa ngốc, thì tôi thực sự một bước cũng đều không thể rời xa y rồi…
── tựa như như bây giờ, không có y bên người thì không có cảm giác an toàn, không có y ở bên hỏi han ân cần thì tôi tâm thần phờ phạc, không có cái ôm của y thì tôi liền ngay cả linh hồn đều cũng chạy tứ tán.
Lão bản, em rất nhớ anh, rất muốn được gặp anh…
Theo từ sườn lâm viên, Hắc Ưng chậm rãi đi tới, thực sự là, tôi rất muốn đánh người có được hay không! Này thiếu chủ hắc bang Đài Loan mà giống là như tên trộm, đi đường vô thanh vô tức, hơn nữa da dẻ còn đen, ẩn tại dưới bóng mờ quả thực đúng là nhập thành một khối, tôi đã bị hắn dọa vài lần, toàn tưởng nhầm rằng gần đấy mắt mình thấy được cái gì đó không sạch sẽ.
“Thạch Thuỵ, thời tiết rất lạnh, vào nhà đi! Nếu như ngươi bởi vì vậy mà bị cảm hoặc ngã bệnh, ta sợ Ngân Lang sẽ trực tiếp hạ thủ lăng trì ta!” Không biết bản thân dọa người hiệu quả trăm phần trăm, hắn nói.
“Ngươi nếu thật sợ y, sẽ không đến trường học cường ngạnh đem ta đi.” Tôi cãi lại.
“Này cũng là không có biện pháp, chúng ta Thành Đức hội luôn luôn xem Long Dực hội tại nước Mỹ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lần này lại là trưởng lão tự mình hạ lệnh yêu cầu ngươi đến làm khách, ta sao có thể chống lại mệnh lệnh? Cho dù biết rõ Ngân Lang bất cứ lúc nào cũng có khả năng một súng kết liễu mạng của ta …”
“Ngươi cũng đừng nói như vậy, ta cũng không có ý tứ trách móc ngươi ── được rồi, nếu như lão bản thật muốn tặng cho ngươi ăn một viên đạn, ta sẽ thay ngươi nói tốt!” Tôi cố thật hào phóng, trước bán cho hắn một cái nhân tình.
Có lẽ là ảo giác, thế nhưng tôi cảm thấy cái loại này du͙© vọиɠ ham muốn đối với tôi của Hắc Ưng đang dần dần phai nhạt, thái độ nhưng lại thân thiết hơn một chút ── có lẽ là sách lược của tôi thành công đi? Càng sợ hãi mà trốn hắn, trái lại sẽ làm cho bản năng muốn chinh phục của hắn càng sâu thêm, thế nhưng một ngày buông ra lòng dạ thẳng thắn thành khẩn giao du, vị này thiếu chủ hắc bang liền rõ ràng biến thành người cởi mở thẳng thắn.
Quả nhiên, Hắc Ưng nghe xong lời tôi vừa nói, liền nở nụ cười.
“Thạch Thụy, mạng nhỏ ta đây toàn bộ dựa vào ngươi rồi, ngươi phải chân thật tại trước mặt Ngân Lang thay ta nói nhiều lời tốt hơn, bằng không trở lại Đài Loan, chỉ cần nghĩ đến đã từng đắc tội hắn, sẽ khiến ta thực lo lắng không yên tâm, không ngừng bất an…”
“Vậy, lần sau cũng không cho tái bắt cóc ta nữa!” Trước cùng hắn ước pháp tam chương, bắt cóc… Được rồi, không nghĩ gặp lại rồi: “Còn có, ngươi tốt nhất đừng thường tới trêu chọc ta, phải biết rằng lão bà của ta là sát thủ đệ nhất thế giới Ngân Lang, hắn nếu như hiểu lầm giữa chúng ta cảm tình rất tốt còn muốn cùng một chỗ, chắc chắn sẽ đem ngươi trở thành gian phu da^ʍ phu cấp gϊếŧ!”
Hắc hắc, học lão bản cho hắn một chiêu ra oai phủ đầu.
“Sẽ không, ngươi nghĩ rằng ta cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao? Cuộc sống hắc đạo còn muốn bận rộn hơn ngươi tưởng tượng nhiều…” Hắc Ưng tà mị nói, ngữ khí giảo hoạt áp đảo cả khí chất lưu manh.
Tôi cười ha ha, bất chợt một bàn tay to từ phía sau che miệng tôi, một tay khác hoàn trụ thắt lưng, một bức tường lửa to lớn mạnh mẽ lập tức kề sát lưng, mùi hương quen thuộc khuếch tán trong không khí lạnh cơ hồ như muốn đóng băng, cái thanh âm thâm trầm khàn khàn rõ ràng mới cách vài ngày, nhưng dường như đã cách biệt một đời vang lên bên tai ── đây là, cảm giác phảng phất giống như cách một đời ……
Thời gian ── từ lúc đó đình chỉ, suy nghĩ trống rỗng một mảnh…Sau đó, y nói.
“Thụy Thụy, đừng cùng nam nhân kia nói chuyện đến cao hứng, anh sẽ ghen…”
Thùng dấm chua! Bất kể nam hay nữ, có ai cùng tôi nói chuyện mà y không ghen? Lập tức nghĩ muốn mắng y… Nhưng là miệng của tôi vẫn bị bưng kín, cái gì cũng nói không nên lời
───
Chỉ nhìn thấy Hắc Ưng đứng ở đối diện rất có phong độ đối người phía sau gật đầu, nói: “Ra mòi ta phải nhượng hai vị không gian riêng rồi, có câu ngạn ngữ nói: Tiểu biệt thắng tân hôn mà…”
Ưu nhã hướng lối ra rời đi, cước bộ vẫn như trước vô thanh vô tức, Hắc Ưng quả nhiên có thiên phú làm trộm.
Cánh tay đang ôm thắt lưng kéo tôi chuyển hướng đối mặt y, miệng mới vừa thu được tự do, ngay lập tức bị bờ môi nóng bỏng tập kích, đầu lưỡi như mang theo ngọn lửa mãnh liệt khai mở khớp hàm, cường liệt tác cầu, thô lỗ cuốn lấy giáp công ──
So với trước kia càng hung ác mãnh liệt, ẩm ướt môi giống như dã thú cuồng bạo không chút nào tiết chế gặm cắn, làm cho vị máu tanh kí©h thí©ɧ vị giác, tôi không chút nào ngạc nhiên, cũng không chống cự, chỉ tuỳ thích hưởng thụ, chỉ có loại này tàn ngược khác trước kia nhắc nhở tôi, cũng nhắc nhở y, chúng ta cuối cùng lại cùng một chỗ, đau đớn trên cơ thể chính là căn cứ xác thực cho tình cảm đôi bên…
Dường như đã hôn đến tận cùng, nam nhân mới cuối cùng yên tâm thoả mãn buông thả miện tôi, cơ thể vẫn dán cùng một chỗ… Mùa đông ở New York tính là cái gì? Manhattan bỗng nhiên tuyết rơi thì đã sao? Đầu óc mê man, tôi đã muốn nóng đến suýt hoà tan rồi…
“Thụy Thụy…” Tiếng gọi tựa như than thở.
Tôi như trước thở dốc chưa ngừng, lần này hôn thật cuồng mãnh, môi đau quá, ngay cả đầu lưỡi đều bị y cắn đứt… Đợi một chút… Tái nhượng ta thở một chút…
“… Lão bản, râu của anh đâm em đau quá…” Ách thanh nói, cả người tựa ở trong lòng ngực y.
“Vừa nghe Đại Nhất nói em bị mang đi, anh đều vội muốn chết, làm sao có thời gian đi để ý đến loại bề ngoài này?” Y thương tiếc tôi, vội vàng nói rõ lí do.
Tỉ mỉ kỹ càng nhìn y, tiều tụy rất nhiều, tóc rối bời, râu kéo hài đến hai bên hàm, luôn luôn ngoại hình khốc khốc lão bản liền biến thành như một nam nhân lang thang, như thế này cư nhiên cũng có thể đáp máy bay ── bất quá, tôi cũng không tốt hơn được chỗ nào đi, như một chú chó nhà có tang…
“Em xem ra rất không xong, có hảo hảo ăn được ngủ ngon không?” Y trước tiên mở miệng hỏi.
“Anh không bên người, em như thế nào ngủ được?” Tôi ủy khuất cuối thấp đầu, nũng nịu, biết rõ y thích nhất một bộ như vậy: “Vậy, theo em đi ngủ nhá!”
“Hiện tại?” Y trong mắt kinh ngạc còn nhiều hơn tiếu ý.
Tôi gật đầu, này không phải tôi muốn dụ dỗ y cái gì chuyện xấu đâu! Tôi đích thực muốn ngủ, cực độ muốn ngủ. Từ trường học đi ra, từ Đài Loan qua Thái Bình Dương đến miền đông nước Mỹ, thần kinh của tôi vẫn luôn buộc chặt; mặt ngoài tuy rằng nhất phái tự tại, kỳ thực chỉ có tôi tự mình biết có bao nhiêu bất an sợ hãi, một lòng nâng cao cảnh giác, tâm tình đều cũng muốn nhanh sụp đổ…
Chính là, người yêu tới, tôi cuối cùng đã có thể trầm tĩnh lại, an tâm… Nghỉ ngơi rồi…
Sâu ngủ chiếm đóng ý chí, tôi vô pháp khống chế nhẹ nhàng ngã vào tại trong lòng ngực y, cái mũi tham lam hấp thụ vị đạo riêng biệt ── chính là loại ấm áp này, chính là khí tức này, là loại rượu mạnh duy nhất có thể an ủi lòng tôi, khiến tôi say mèm trầm miên trong cõi mộng…
Giữa lúc mơ màng, bên tai phảng phất vẫn còn nghe thấy âm thanh sủng ái không biết làm thế nào y: “…Thụy Thụy…Em như thế này…Bảo anh có thể nào yên tâm… Tiểu hài tử…”
…Em mới không phải tiểu hài tử đâu… Lão bản…Em sẽ tại trong mộng… Nghiêm trọng kháng nghị……
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản
- Quyển 2 - Chương 14